Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 37:
Vong Trần Tửu
06/10/2024
Nhưng bây giờ, ký ức lạnh lẽo ấy đã được thay thế bởi sự ấm áp và mềm mại.
Diệp Thanh Nguyệt ôm chặt lấy Diệp Hướng Hồng, vỗ về bà và dịu dàng nói: “Mẹ ơi, con sẽ không quát mẹ nữa, đừng sợ, mọi chuyện qua rồi.” Cảm nhận thấy cơ thể mẹ dần thôi run rẩy, Diệp Thanh Nguyệt mới buông bà ra, nắm lấy tay bà, nói: “Mẹ, chúng ta đã ra ở riêng rồi, từ nay về sau, cả nhà mình phải cùng nhau san sẻ công việc thì mới sống tốt được, mẹ không thể ôm hết mọi thứ vào mình, như vậy sẽ mệt lắm đấy.” “Nếu mẹ mệt quá mà ngã xuống, thì ai sẽ chăm sóc con và em Phong đây?” Diệp Thanh Nguyệt giả vờ làm ra vẻ tủi thân: “Mẹ muốn để con trở thành đứa trẻ không có mẹ yêu thương sao?” “Không đâu.” Diệp Hướng Hồng vội lắc đầu.
Diệp Thanh Nguyệt nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vậy thì mẹ để con giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, chia sẻ việc nhà cùng mẹ nhé.” “Nhà có nhiều đinh gỗ lắm, sẽ bị thương đấy, không được.” Diệp Hướng Hồng muốn từ chối.
Diệp Thanh Nguyệt rưng rưng nước mắt: “Mẹ chẳng thương con gì cả…” Diệp Hướng Hồng quýnh lên: “Không phải vậy đâu mẹ…” “Vậy để con dọn dẹp nhà với mẹ nhé.” Diệp Thanh Nguyệt nói.
“Được.” Diệp Hướng Hồng chỉ biết gật đầu, rồi cảm thấy có gì đó không đúng, đứng đần ra nhìn con gái mà không nói được gì.
Ngoài cửa, Diệp Phong vừa nãy còn lén lau nước mắt, giờ nghe chị mình nói chuyện khiến mẹ bối rối như thế thì không nhịn được cười.
Chẳng mấy chốc, hai mẹ con Diệp Thanh Nguyệt đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ.
Diệp Hướng Hồng múc nước đổ xuống nền nhà, rửa sạch bụi bẩn.
Diệp Thanh Nguyệt thì lấy dao phay, khéo léo gỡ những thanh gỗ bịt kín cửa sổ ra.
Đẩy cửa sổ mở toang, gió nhẹ ùa vào, không khí trong phòng đang bức bối dần trở nên dễ chịu hơn.
“A Phong, em có thể mang hành lý vào rồi.” Dọn dẹp xong xuôi, Diệp Thanh Nguyệt mới gọi Diệp Phong vào nhà.
Không khí trong nhà trước đó quá ngột ngạt, nếu Diệp Phong vào, chắc chắn sẽ ho sù sụ, chẳng giúp được gì.
Cô để cậu ở ngoài canh hành lý, tránh bị ai đó trộm mất.
Hai chị em thay phiên nhau mang hành lý vào phòng ngủ.
Diệp Hướng Hồng cũng lau chùi sạch sẽ tấm ván giường, trải chiếu, lấy quần áo làm gối đầu.
Lúc còn sống, bà Chung sống khổ cực, nhà không có giường đàng hoàng, chỉ kê tấm ván gỗ lên vài viên đá, trải rơm lên và đắp tạm tấm vải để ngủ.
May mà tấm ván giường vẫn còn khá rộng, ba người nằm chen chúc, cả đêm chắc cũng ngủ được.
Cả ba mệt rã rời, vừa đặt lưng xuống giường đã thiếp đi ngay.
Cùng lúc đó, cả nhà ông nội không ai chợp mắt nổi.
Diệp Vệ Tinh đầu bị thương, sau khi được bác sĩ Vương băng bó tạm, đã quay về huyện.
Cơn giận dữ vẫn bừng bừng trong lòng, cậu ta quay sang Trần Ngọc Lan: “Mẹ, con không thể tha cho con tiện nhân Diệp Thanh Nguyệt kia và cả Diệp Hướng Hồng nữa! Con điên đó, thế nào con cũng phải cho nó một trận.” “Vệ Tinh, đừng nói mấy lời đó trước mặt người khác, kể cả trước mặt vợ con, hiểu chưa?” Trần Ngọc Lan dặn dò con trai, “Mẹ biết con ấm ức, nhưng cứ chờ cơ hội, mẹ chắc chắn sẽ cho bọn nó một bài học.” Nói rồi, mắt bà ánh lên vẻ nham hiểm.
Diệp Thanh Nguyệt ôm chặt lấy Diệp Hướng Hồng, vỗ về bà và dịu dàng nói: “Mẹ ơi, con sẽ không quát mẹ nữa, đừng sợ, mọi chuyện qua rồi.” Cảm nhận thấy cơ thể mẹ dần thôi run rẩy, Diệp Thanh Nguyệt mới buông bà ra, nắm lấy tay bà, nói: “Mẹ, chúng ta đã ra ở riêng rồi, từ nay về sau, cả nhà mình phải cùng nhau san sẻ công việc thì mới sống tốt được, mẹ không thể ôm hết mọi thứ vào mình, như vậy sẽ mệt lắm đấy.” “Nếu mẹ mệt quá mà ngã xuống, thì ai sẽ chăm sóc con và em Phong đây?” Diệp Thanh Nguyệt giả vờ làm ra vẻ tủi thân: “Mẹ muốn để con trở thành đứa trẻ không có mẹ yêu thương sao?” “Không đâu.” Diệp Hướng Hồng vội lắc đầu.
Diệp Thanh Nguyệt nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vậy thì mẹ để con giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, chia sẻ việc nhà cùng mẹ nhé.” “Nhà có nhiều đinh gỗ lắm, sẽ bị thương đấy, không được.” Diệp Hướng Hồng muốn từ chối.
Diệp Thanh Nguyệt rưng rưng nước mắt: “Mẹ chẳng thương con gì cả…” Diệp Hướng Hồng quýnh lên: “Không phải vậy đâu mẹ…” “Vậy để con dọn dẹp nhà với mẹ nhé.” Diệp Thanh Nguyệt nói.
“Được.” Diệp Hướng Hồng chỉ biết gật đầu, rồi cảm thấy có gì đó không đúng, đứng đần ra nhìn con gái mà không nói được gì.
Ngoài cửa, Diệp Phong vừa nãy còn lén lau nước mắt, giờ nghe chị mình nói chuyện khiến mẹ bối rối như thế thì không nhịn được cười.
Chẳng mấy chốc, hai mẹ con Diệp Thanh Nguyệt đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ.
Diệp Hướng Hồng múc nước đổ xuống nền nhà, rửa sạch bụi bẩn.
Diệp Thanh Nguyệt thì lấy dao phay, khéo léo gỡ những thanh gỗ bịt kín cửa sổ ra.
Đẩy cửa sổ mở toang, gió nhẹ ùa vào, không khí trong phòng đang bức bối dần trở nên dễ chịu hơn.
“A Phong, em có thể mang hành lý vào rồi.” Dọn dẹp xong xuôi, Diệp Thanh Nguyệt mới gọi Diệp Phong vào nhà.
Không khí trong nhà trước đó quá ngột ngạt, nếu Diệp Phong vào, chắc chắn sẽ ho sù sụ, chẳng giúp được gì.
Cô để cậu ở ngoài canh hành lý, tránh bị ai đó trộm mất.
Hai chị em thay phiên nhau mang hành lý vào phòng ngủ.
Diệp Hướng Hồng cũng lau chùi sạch sẽ tấm ván giường, trải chiếu, lấy quần áo làm gối đầu.
Lúc còn sống, bà Chung sống khổ cực, nhà không có giường đàng hoàng, chỉ kê tấm ván gỗ lên vài viên đá, trải rơm lên và đắp tạm tấm vải để ngủ.
May mà tấm ván giường vẫn còn khá rộng, ba người nằm chen chúc, cả đêm chắc cũng ngủ được.
Cả ba mệt rã rời, vừa đặt lưng xuống giường đã thiếp đi ngay.
Cùng lúc đó, cả nhà ông nội không ai chợp mắt nổi.
Diệp Vệ Tinh đầu bị thương, sau khi được bác sĩ Vương băng bó tạm, đã quay về huyện.
Cơn giận dữ vẫn bừng bừng trong lòng, cậu ta quay sang Trần Ngọc Lan: “Mẹ, con không thể tha cho con tiện nhân Diệp Thanh Nguyệt kia và cả Diệp Hướng Hồng nữa! Con điên đó, thế nào con cũng phải cho nó một trận.” “Vệ Tinh, đừng nói mấy lời đó trước mặt người khác, kể cả trước mặt vợ con, hiểu chưa?” Trần Ngọc Lan dặn dò con trai, “Mẹ biết con ấm ức, nhưng cứ chờ cơ hội, mẹ chắc chắn sẽ cho bọn nó một bài học.” Nói rồi, mắt bà ánh lên vẻ nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.