Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 40:
Vong Trần Tửu
06/10/2024
Cậu nhóc này, tư tưởng hơi đáng lo đấy.
“Dao phay không tốt bằng thứ này đâu.” Diệp Thanh Nguyệt trấn an cậu em đang ngọ nguậy: “Em ở yên trong phòng, đừng để bị thương.” Nói xong, cô cầm cây kim và rón rén tiến về phía cửa.
Nhà bà Chung có cửa ngoài khóa chặt, nhưng bên trong chỉ có chốt cài đơn giản.
Kết cấu như vậy rất dễ cho mấy tay trộm chuyên nghiệp.
Chỉ cần dùng một mảnh kim loại mỏng, luồn vào khe cửa khều nhẹ là mở được ngay.
Ngay khi chuyển vào nhà, Diệp Thanh Nguyệt đã nhận ra vấn đề này, nên cô đã dùng một miếng vải buộc chặt chốt cửa bên trong, còn làm ướt miếng vải, khiến cho bất cứ ai muốn khều cũng khó mà thành công.
Vì thế mà người bên ngoài loay hoay mãi, chọn mãi vẫn không thể mở được chốt.
Diệp Thanh Nguyệt híp mắt nhìn mảnh kim loại lấp ló qua khe cửa, lặng lẽ gỡ miếng vải ra.
“Lạch cạch.” Người bên ngoài cuối cùng cũng mở được chốt.
Cô nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Giọng này nghe quen lắm.
“Diệp Chính Hoa.” Diệp Thanh Nguyệt thì thầm trong đầu, tay siết chặt cây kim.
Hóa ra là hắn.
Đã vậy thì cô chẳng cần nương tay.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa lâu ngày chưa sửa phát ra tiếng kêu nhẹ.
Người bên ngoài cũng rất cẩn thận, chầm chậm, rất chậm mới đẩy cửa ra.
“Mệt chết cha rồi.” Diệp Chính Hoa cuối cùng cũng mở được một khoảng vừa đủ để chui vào.
Hắn lẩm bẩm, rồi nhấc chân bước vào trong.
Nhưng vừa mới đặt chân vào, đột nhiên hắn cảm thấy một cơn đau nhói.
Chẳng lẽ dẫm phải mảnh gỗ? Diệp Chính Hoa nghĩ vậy, nên cũng không để ý lắm.
Nhưng khi chân hắn vừa chạm đất, đột nhiên cảm thấy cơn tê buốt lan từ lòng bàn chân lên đến tận bắp đùi.
Ngay sau đó, một cơn đau xé toạc từ gan bàn chân chạy dọc lên đùi, buốt đến tận óc.
“A!” Diệp Chính Hoa không nhịn được, hét lên một tiếng.
“Ai đó?!” Từ trong nhà vang lên tiếng quát của Diệp Hướng Hồng.
Diệp Chính Hoa giật mình, vội rụt chân lại, tập tễnh chạy về hướng nhà mình.
Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?! Sao lại ra nông nỗi này?! Chân hắn… Đau quá! Như có ai đó đang cào xé bên trong gân cốt! Mọi người hay dùng cụm từ “bệnh tâm thần” để mắng chửi người khác, thực ra là đang sử dụng sai.
Cụm từ chính xác hơn là “bệnh thần kinh,” nhưng có lẽ “bệnh tâm thần” nghe thuận miệng hơn, nên nhiều người thường chọn dùng từ đó.
Khi viết về thôn dân và nhân vật phụ mắng chửi Diệp Hướng Hồng, tôi đã dùng từ “bệnh tâm thần” thay vì “bệnh thần kinh” vì trong cuộc sống thường ngày, phần lớn người ta dùng từ đó để chỉ những người đầu óc không bình thường, hoặc có hành vi kì quặc.
Từ “bệnh thần kinh” lại ít được dùng hơn.
Tôi cũng đã nghĩ đến việc dùng từ “kẻ điên” thay cho “bệnh tâm thần,” nhưng từ này có vẻ nghiêm trọng quá, dễ khiến người đọc hiểu lầm rằng Diệp Hướng Hồng là người hoàn toàn mất trí.
Khi đọc đến phần sau của truyện, thấy Diệp Hướng Hồng cư xử khá bình thường, người đọc sẽ cảm thấy nội dung bị lệch lạc và cho rằng tác giả lừa dối.
Sau khi cân nhắc, tôi thấy “bệnh tâm thần” là phù hợp và sát với thực tế đời sống hơn.
“Dao phay không tốt bằng thứ này đâu.” Diệp Thanh Nguyệt trấn an cậu em đang ngọ nguậy: “Em ở yên trong phòng, đừng để bị thương.” Nói xong, cô cầm cây kim và rón rén tiến về phía cửa.
Nhà bà Chung có cửa ngoài khóa chặt, nhưng bên trong chỉ có chốt cài đơn giản.
Kết cấu như vậy rất dễ cho mấy tay trộm chuyên nghiệp.
Chỉ cần dùng một mảnh kim loại mỏng, luồn vào khe cửa khều nhẹ là mở được ngay.
Ngay khi chuyển vào nhà, Diệp Thanh Nguyệt đã nhận ra vấn đề này, nên cô đã dùng một miếng vải buộc chặt chốt cửa bên trong, còn làm ướt miếng vải, khiến cho bất cứ ai muốn khều cũng khó mà thành công.
Vì thế mà người bên ngoài loay hoay mãi, chọn mãi vẫn không thể mở được chốt.
Diệp Thanh Nguyệt híp mắt nhìn mảnh kim loại lấp ló qua khe cửa, lặng lẽ gỡ miếng vải ra.
“Lạch cạch.” Người bên ngoài cuối cùng cũng mở được chốt.
Cô nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Giọng này nghe quen lắm.
“Diệp Chính Hoa.” Diệp Thanh Nguyệt thì thầm trong đầu, tay siết chặt cây kim.
Hóa ra là hắn.
Đã vậy thì cô chẳng cần nương tay.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa lâu ngày chưa sửa phát ra tiếng kêu nhẹ.
Người bên ngoài cũng rất cẩn thận, chầm chậm, rất chậm mới đẩy cửa ra.
“Mệt chết cha rồi.” Diệp Chính Hoa cuối cùng cũng mở được một khoảng vừa đủ để chui vào.
Hắn lẩm bẩm, rồi nhấc chân bước vào trong.
Nhưng vừa mới đặt chân vào, đột nhiên hắn cảm thấy một cơn đau nhói.
Chẳng lẽ dẫm phải mảnh gỗ? Diệp Chính Hoa nghĩ vậy, nên cũng không để ý lắm.
Nhưng khi chân hắn vừa chạm đất, đột nhiên cảm thấy cơn tê buốt lan từ lòng bàn chân lên đến tận bắp đùi.
Ngay sau đó, một cơn đau xé toạc từ gan bàn chân chạy dọc lên đùi, buốt đến tận óc.
“A!” Diệp Chính Hoa không nhịn được, hét lên một tiếng.
“Ai đó?!” Từ trong nhà vang lên tiếng quát của Diệp Hướng Hồng.
Diệp Chính Hoa giật mình, vội rụt chân lại, tập tễnh chạy về hướng nhà mình.
Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?! Sao lại ra nông nỗi này?! Chân hắn… Đau quá! Như có ai đó đang cào xé bên trong gân cốt! Mọi người hay dùng cụm từ “bệnh tâm thần” để mắng chửi người khác, thực ra là đang sử dụng sai.
Cụm từ chính xác hơn là “bệnh thần kinh,” nhưng có lẽ “bệnh tâm thần” nghe thuận miệng hơn, nên nhiều người thường chọn dùng từ đó.
Khi viết về thôn dân và nhân vật phụ mắng chửi Diệp Hướng Hồng, tôi đã dùng từ “bệnh tâm thần” thay vì “bệnh thần kinh” vì trong cuộc sống thường ngày, phần lớn người ta dùng từ đó để chỉ những người đầu óc không bình thường, hoặc có hành vi kì quặc.
Từ “bệnh thần kinh” lại ít được dùng hơn.
Tôi cũng đã nghĩ đến việc dùng từ “kẻ điên” thay cho “bệnh tâm thần,” nhưng từ này có vẻ nghiêm trọng quá, dễ khiến người đọc hiểu lầm rằng Diệp Hướng Hồng là người hoàn toàn mất trí.
Khi đọc đến phần sau của truyện, thấy Diệp Hướng Hồng cư xử khá bình thường, người đọc sẽ cảm thấy nội dung bị lệch lạc và cho rằng tác giả lừa dối.
Sau khi cân nhắc, tôi thấy “bệnh tâm thần” là phù hợp và sát với thực tế đời sống hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.