Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Chương 20: Du Du, Sao Con Lại Máu Lạnh Như Vậy?
Bặc Nguyên
27/07/2024
"Chị nói thế thì lạ quá, có thương cháu gái đến đâu thì cũng không thể để con gái ruột bị uất ức được."
"Đúng đấy, có nuôi tốt đến đâu thì con nhà người thân cũng là con nhà người ta, sao vượt qua con ruột mình được?"
Nghe mọi người bàn tán, Tần Chính Nhân cảm giác có một cục đá đè vào lòng mình.
Trước khi bà Bạch kịp quát mắng, bà ta vội nói: "Mẹ đừng nghe người ta nói lung tung, Du Du là đứa con mà con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao có thể không thương nó?"
"Thương nó? Có ai thương như cô không? Thương mà ngày nào cũng bắt Tiểu Du đi đưa cơm cho cô, tôi chưa từng thấy ai làm mẹ như cô cả. Có khi người ngoài không biết còn tưởng cô cháu gái kia mới là con cô đấy!"
Đây cũng là điều bà Bạch không thể hiểu nổi, người làm cha làm mẹ thiên vị một đứa con nào thì cũng là chuyện bình thường nhưng năm nay bà ấy sáu mươi tuổi rồi mà chưa từng gặp người nào yêu thương con nhà người thân hơn con ruột mình cả.
Nếu Tần Tâm Hủy không lớn hơn Bạch Du một tuổi, bà lại tận mắt nhìn thấy cô chào đời thì còn nghĩ rằng hai đứa bé đã bị đánh tráo.
Thấy mẹ bị mắng, Bạch Du vui vẻ như chú chuột đồng.
Nhưng sau khi bà nội chỉ thẳng về phía mẹ cô rồi mắng câu cuối cùng, cô phát hiện sắc mặt mẹ cô hơi kỳ lạ.
Trông giống như hoảng sợ, kinh ngạc, nhưng lại giống như chẳng có gì.
Khi cô nhìn lại lần nữa thì sắc mặt mẹ cô đã bình thường trở lại, còn nhìn về phía cô.
"Du Du, người khác hiểu lầm mẹ cũng không sao, nhưng mẹ tin rằng con sẽ hiểu mẹ, đúng không? Con có ba có mẹ, có bà nội và anh trai thương con, nhưng chị họ con thì khác. Con bé là một đứa trẻ đáng thương, hai chân cậu con đã gãy không thể đi làm được, mẹ con bé thì nhẫn tâm bỏ hai cha con nó lại rồi chạy mất. Mẹ chỉ muốn thương yêu con bé thêm một chút thôi, chắc con sẽ hiểu cho mẹ đúng không?"
Không hổ là người có thể leo lên vị trí chủ nhiệm bằng thực lực, chỉ nói mấy câu đơn giản đã chuyển đầu mâu về phía Bạch Du rồi.
Lời nói của Tần Chính Nhân tương đương với nói: "Mày được nhiều người yêu thương như thế, chia cho Tần Tâm Hủy một ít thì làm sao?"
Ngay trước mặt bao nhiêu người, nếu Bạch Du dám nói một tiếng không thì cô sẽ trở thành một người ghen tị, không có lương tâm.
Quả nhiên, Tần Chính Nhân vừa nói xong đã có người đồng tình.
"Kể ra thì đứa trẻ Tâm Hủy cũng đáng thương lắm, nếu không có người cô như Chủ nhiệm Tần giúp đỡ thì có khi còn thảm hơn trẻ mồ côi."
"Đúng đấy, nghe nói em trai Chủ nhiệm Tần bị cụt chân, không những không đi làm được mà còn cần người khác chăm lo cuộc sống hàng ngày, thật ra cũng là một người đáng thương."
"Mẹ Tâm Hủy tàn nhẫn thật đấy, con gái mình mà cũng bỏ được."
Bạch Du thầm cười lạnh.
Tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời hoàn toàn lặn mất chiếu lên người cô, vô số tia sáng vụn vặt nhuộm mái tóc cô thành màu đỏ vàng, nửa bên mặt của cô biến mất sau bóng tối, khóe miệng lạnh lùng mím chặt, ánh mắt lạnh như băng.
Trước mắt mọi người, Bạch Du cất giọng lạnh lùng: "Không, con không hiểu, cũng không muốn hiểu."
Hiển nhiên Tần Chính Nhân không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, bà ta nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng bảy ra vẻ mặt đau đớn nói: "Du Du, sao con lại máu lạnh như vậy? Chị họ con là giọt máu duy nhất của cậu, nhà họ Tần lại là nhà mẹ đẻ của mẹ, con không thể nể mặt mẹ mà tha thứ một chút sao? Dù sao cũng là lỗi của mẹ, mẹ đã không dạy dỗ con thành một người hiền lành, tốt bụng."
Bạch Du cắn chặt môi, cắn đi vị chua bất ngờ xông lên mũi, sau đó cười nói: "Lúc con mới học đi mẹ đã để tự con đi, nhưng đi đâu mẹ cũng bé chị họ lớn hơn con một tuổi. Khi con vừa hiểu chuyện mẹ đã bảo con phải nhường chị họ, nhường ăn nhường mặc, đồ dùng trong nhà luôn để cho chị họ chọn trước, còn con thì chỉ có thể dùng đồ thừa mà chị ấy bỏ lại."
"Đúng đấy, có nuôi tốt đến đâu thì con nhà người thân cũng là con nhà người ta, sao vượt qua con ruột mình được?"
Nghe mọi người bàn tán, Tần Chính Nhân cảm giác có một cục đá đè vào lòng mình.
Trước khi bà Bạch kịp quát mắng, bà ta vội nói: "Mẹ đừng nghe người ta nói lung tung, Du Du là đứa con mà con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao có thể không thương nó?"
"Thương nó? Có ai thương như cô không? Thương mà ngày nào cũng bắt Tiểu Du đi đưa cơm cho cô, tôi chưa từng thấy ai làm mẹ như cô cả. Có khi người ngoài không biết còn tưởng cô cháu gái kia mới là con cô đấy!"
Đây cũng là điều bà Bạch không thể hiểu nổi, người làm cha làm mẹ thiên vị một đứa con nào thì cũng là chuyện bình thường nhưng năm nay bà ấy sáu mươi tuổi rồi mà chưa từng gặp người nào yêu thương con nhà người thân hơn con ruột mình cả.
Nếu Tần Tâm Hủy không lớn hơn Bạch Du một tuổi, bà lại tận mắt nhìn thấy cô chào đời thì còn nghĩ rằng hai đứa bé đã bị đánh tráo.
Thấy mẹ bị mắng, Bạch Du vui vẻ như chú chuột đồng.
Nhưng sau khi bà nội chỉ thẳng về phía mẹ cô rồi mắng câu cuối cùng, cô phát hiện sắc mặt mẹ cô hơi kỳ lạ.
Trông giống như hoảng sợ, kinh ngạc, nhưng lại giống như chẳng có gì.
Khi cô nhìn lại lần nữa thì sắc mặt mẹ cô đã bình thường trở lại, còn nhìn về phía cô.
"Du Du, người khác hiểu lầm mẹ cũng không sao, nhưng mẹ tin rằng con sẽ hiểu mẹ, đúng không? Con có ba có mẹ, có bà nội và anh trai thương con, nhưng chị họ con thì khác. Con bé là một đứa trẻ đáng thương, hai chân cậu con đã gãy không thể đi làm được, mẹ con bé thì nhẫn tâm bỏ hai cha con nó lại rồi chạy mất. Mẹ chỉ muốn thương yêu con bé thêm một chút thôi, chắc con sẽ hiểu cho mẹ đúng không?"
Không hổ là người có thể leo lên vị trí chủ nhiệm bằng thực lực, chỉ nói mấy câu đơn giản đã chuyển đầu mâu về phía Bạch Du rồi.
Lời nói của Tần Chính Nhân tương đương với nói: "Mày được nhiều người yêu thương như thế, chia cho Tần Tâm Hủy một ít thì làm sao?"
Ngay trước mặt bao nhiêu người, nếu Bạch Du dám nói một tiếng không thì cô sẽ trở thành một người ghen tị, không có lương tâm.
Quả nhiên, Tần Chính Nhân vừa nói xong đã có người đồng tình.
"Kể ra thì đứa trẻ Tâm Hủy cũng đáng thương lắm, nếu không có người cô như Chủ nhiệm Tần giúp đỡ thì có khi còn thảm hơn trẻ mồ côi."
"Đúng đấy, nghe nói em trai Chủ nhiệm Tần bị cụt chân, không những không đi làm được mà còn cần người khác chăm lo cuộc sống hàng ngày, thật ra cũng là một người đáng thương."
"Mẹ Tâm Hủy tàn nhẫn thật đấy, con gái mình mà cũng bỏ được."
Bạch Du thầm cười lạnh.
Tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời hoàn toàn lặn mất chiếu lên người cô, vô số tia sáng vụn vặt nhuộm mái tóc cô thành màu đỏ vàng, nửa bên mặt của cô biến mất sau bóng tối, khóe miệng lạnh lùng mím chặt, ánh mắt lạnh như băng.
Trước mắt mọi người, Bạch Du cất giọng lạnh lùng: "Không, con không hiểu, cũng không muốn hiểu."
Hiển nhiên Tần Chính Nhân không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, bà ta nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng bảy ra vẻ mặt đau đớn nói: "Du Du, sao con lại máu lạnh như vậy? Chị họ con là giọt máu duy nhất của cậu, nhà họ Tần lại là nhà mẹ đẻ của mẹ, con không thể nể mặt mẹ mà tha thứ một chút sao? Dù sao cũng là lỗi của mẹ, mẹ đã không dạy dỗ con thành một người hiền lành, tốt bụng."
Bạch Du cắn chặt môi, cắn đi vị chua bất ngờ xông lên mũi, sau đó cười nói: "Lúc con mới học đi mẹ đã để tự con đi, nhưng đi đâu mẹ cũng bé chị họ lớn hơn con một tuổi. Khi con vừa hiểu chuyện mẹ đã bảo con phải nhường chị họ, nhường ăn nhường mặc, đồ dùng trong nhà luôn để cho chị họ chọn trước, còn con thì chỉ có thể dùng đồ thừa mà chị ấy bỏ lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.