Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Chương 5: Không Có Gì Mà Nhịn Đói Hai Bữa Không Thể Giải Quyết
Bặc Nguyên
27/07/2024
Bạch Du đi tới mở nắp nồi, xương ống được hầm ra nước canh màu trắng sữa, trên bếp lò đã có sợi mì và nguyên liệu nấu ăn được cắt sẵn.
Rửa tay xong, cô khéo léo cầm sợi vì đặt lên thớt nhào vài lần, sau đó kéo thành sợi mì nhỏ rồi bỏ vào nồi canh xương.
Nước canh sôi lên, cô khuấy vài lần rồi cho nấm hương, mộc nhĩ và rau xanh cắt nhỏ vào.
Nước canh màu trắng sữa cộng theo rau xanh, trông thật hấp dẫn.
Về điểm này, thật ra Bạch Du phải cảm ơn Giang Khải.
Giang Khải là một người kén ăn, vì lấy lòng Giang Khải mà cô cố ý theo học một người hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, nghiêm túc học nấu ăn với đối phương nhiều năm.
Giang Khải không thích con người cô nhưng lại khen ngợi hết lời đối với những món ăn cô nấu ra.
Bạch Du múc cho mình một bát mì xương, cô ngồi xuống, sau đó thong thả ăn một miếng mì.
Sợi mì vừa dai vừa có độ đàn hồi, được bao bọc bởi nước canh xương đậm đà, trong miệng toàn là mùi thơm, ngon đến mức khiến người ta ăn như muốn nuốt cả lưỡi.
Mộc nhĩ dai giòn sần sật, nấu hương thấm đẫm nước canh, mỗi thứ đều rất tươi ngon.
Nước canh đậm đà khiến cô ăn hết một bát khá nhiều mì sợi.
Trong nồi còn lại khá nhiều mì, Bạch Du bưng cả cái nồi lên.
Sau đó cô đi sang nhà Thái Vọng Xuân ở bên cạnh: "Thím Thái, trưa nay cháu nấu mì xương ống, còn lại một ít cháu mang cho thím ăn.”
Nét mặt Thái Vọng Xuân đầy vui mừng: "Nhiều vậy sao? Cháu không mang cho mẹ cháu và chị họ à?”
Bạch Du: "Không ạ.”
Không chỉ hôm nay không đi mà sau này cũng không đi nữa.
Thái Vọng Xuân cười toe toét: "Ôi thật ngại quá, mau, cháu mau vào nhà ngồi một lát, thím lấy cho cháu chén nước đường đỏ.”
Ở thời đại này, khách tới nhà được mời chén nước đường đỏ là đã tốt lắm rồi. Hiển nhiên, việc Bạch Du mang mì xương ống tới đã in sâu vào lòng Thái Vọng Xuân.
Bạch Du lắc đầu: "Thôi ạ, lát nữa cháu còn phải đi làm, hôm nay thật sự cảm ơn thím.”
Thái Vọng Xuân khoát tay liên tục: "Chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn nhưng sau này cháu gặp chuyện gì cần thím giúp đỡ thì cứ nói, chỉ cần thím làm được, thím nhất định sẽ giải quyết cho!”
Bạch Du cười: "Vậy cảm ơn thím trước nhé, sau này có cần cháu sẽ không khách sáo với thím nữa đâu.”
Thím Thái là người nhiều chuyện nổi danh trong đại viện quân đội, bàn tán hết chuyện nhà này đến nhà khác, không có chuyện gì mà bà ấy không biết, rất nhiều người không thích bà ấy.
Nhưng loại người này cũng có chỗ tốt, chỉ cần dùng đúng chỗ là sẽ trở thành một thanh đao bất khả chiến bại.
Chuyện đầu tiên làm sau khi trùng sinh: Từ chối việc đưa cơm cho mẹ và Tần Tâm Hủy.
Về phần cô không đưa cơm, trưa nay mẹ cô và Tần Tâm Hủy sẽ ăn gì?
Ai quan tâm làm gì, nếu không được thì cứ để bị đói đi.
Không có gì mà nhịn đói hai bữa không thể giải quyết.
***
Đoàn văn công.
Tần Chính Nhân đang đợi Bạch Du đưa cơm trưa tới.
Mấy ngày nay khí trời nóng bức, Hủy Hủy ăn không ngon miệng, buổi sáng trước khi đi làm bà ta đã dặn Bạch Du nấu món mì xương ống Hủy Hủy thích nhất.
Nước súp của mì xương ống đậm đà, kết hợp với một số món ăn kèm ngon miệng, hương vị kia đúng là rất tuyệt.
Nghĩ đến mì xương ống, Tần Chính Nhân vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng bà ta đợi rồi lại đợi, đợi đến khi người trong phòng làm việc cơm nước xong xuôi, sau khi nghỉ ngơi thì tiếp tục làm việc mà vẫn không Bạch Du tới đưa cơm cho mình.
Phó chủ nhiệm Phương ăn cơm trưa xong ngủ một giấc quay lại, lúc vào đơn vị thì thấy Tần Chính Nhân xụ mặt gặng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Sao bây giờ mày còn chưa đưa cơm tới?”
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Du từ đầu dây bên kia truyền đến: “Bởi vì tôi không muốn đưa.”
Không chỉ hôm nay không muốn đưa, ngày mai ngày mốt, sau này đều không muốn đưa.
Nét mặt của Tần Chính Nhân sầm xuống: "Mày không đưa cơm tới, vậy tao với Hủy Hủy ăn cái gì?”
"Ăn… Phân.”
Phó chủ nhiệm Phương đi ngang qua Tần Chính Nhân, đúng lúc nghe được câu nói này: “?”
Thì ra cách thức chung sống của chủ nhiệm Tần và con gái đơn giản lại thô bạo như thế ư?
Rửa tay xong, cô khéo léo cầm sợi vì đặt lên thớt nhào vài lần, sau đó kéo thành sợi mì nhỏ rồi bỏ vào nồi canh xương.
Nước canh sôi lên, cô khuấy vài lần rồi cho nấm hương, mộc nhĩ và rau xanh cắt nhỏ vào.
Nước canh màu trắng sữa cộng theo rau xanh, trông thật hấp dẫn.
Về điểm này, thật ra Bạch Du phải cảm ơn Giang Khải.
Giang Khải là một người kén ăn, vì lấy lòng Giang Khải mà cô cố ý theo học một người hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, nghiêm túc học nấu ăn với đối phương nhiều năm.
Giang Khải không thích con người cô nhưng lại khen ngợi hết lời đối với những món ăn cô nấu ra.
Bạch Du múc cho mình một bát mì xương, cô ngồi xuống, sau đó thong thả ăn một miếng mì.
Sợi mì vừa dai vừa có độ đàn hồi, được bao bọc bởi nước canh xương đậm đà, trong miệng toàn là mùi thơm, ngon đến mức khiến người ta ăn như muốn nuốt cả lưỡi.
Mộc nhĩ dai giòn sần sật, nấu hương thấm đẫm nước canh, mỗi thứ đều rất tươi ngon.
Nước canh đậm đà khiến cô ăn hết một bát khá nhiều mì sợi.
Trong nồi còn lại khá nhiều mì, Bạch Du bưng cả cái nồi lên.
Sau đó cô đi sang nhà Thái Vọng Xuân ở bên cạnh: "Thím Thái, trưa nay cháu nấu mì xương ống, còn lại một ít cháu mang cho thím ăn.”
Nét mặt Thái Vọng Xuân đầy vui mừng: "Nhiều vậy sao? Cháu không mang cho mẹ cháu và chị họ à?”
Bạch Du: "Không ạ.”
Không chỉ hôm nay không đi mà sau này cũng không đi nữa.
Thái Vọng Xuân cười toe toét: "Ôi thật ngại quá, mau, cháu mau vào nhà ngồi một lát, thím lấy cho cháu chén nước đường đỏ.”
Ở thời đại này, khách tới nhà được mời chén nước đường đỏ là đã tốt lắm rồi. Hiển nhiên, việc Bạch Du mang mì xương ống tới đã in sâu vào lòng Thái Vọng Xuân.
Bạch Du lắc đầu: "Thôi ạ, lát nữa cháu còn phải đi làm, hôm nay thật sự cảm ơn thím.”
Thái Vọng Xuân khoát tay liên tục: "Chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn nhưng sau này cháu gặp chuyện gì cần thím giúp đỡ thì cứ nói, chỉ cần thím làm được, thím nhất định sẽ giải quyết cho!”
Bạch Du cười: "Vậy cảm ơn thím trước nhé, sau này có cần cháu sẽ không khách sáo với thím nữa đâu.”
Thím Thái là người nhiều chuyện nổi danh trong đại viện quân đội, bàn tán hết chuyện nhà này đến nhà khác, không có chuyện gì mà bà ấy không biết, rất nhiều người không thích bà ấy.
Nhưng loại người này cũng có chỗ tốt, chỉ cần dùng đúng chỗ là sẽ trở thành một thanh đao bất khả chiến bại.
Chuyện đầu tiên làm sau khi trùng sinh: Từ chối việc đưa cơm cho mẹ và Tần Tâm Hủy.
Về phần cô không đưa cơm, trưa nay mẹ cô và Tần Tâm Hủy sẽ ăn gì?
Ai quan tâm làm gì, nếu không được thì cứ để bị đói đi.
Không có gì mà nhịn đói hai bữa không thể giải quyết.
***
Đoàn văn công.
Tần Chính Nhân đang đợi Bạch Du đưa cơm trưa tới.
Mấy ngày nay khí trời nóng bức, Hủy Hủy ăn không ngon miệng, buổi sáng trước khi đi làm bà ta đã dặn Bạch Du nấu món mì xương ống Hủy Hủy thích nhất.
Nước súp của mì xương ống đậm đà, kết hợp với một số món ăn kèm ngon miệng, hương vị kia đúng là rất tuyệt.
Nghĩ đến mì xương ống, Tần Chính Nhân vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng bà ta đợi rồi lại đợi, đợi đến khi người trong phòng làm việc cơm nước xong xuôi, sau khi nghỉ ngơi thì tiếp tục làm việc mà vẫn không Bạch Du tới đưa cơm cho mình.
Phó chủ nhiệm Phương ăn cơm trưa xong ngủ một giấc quay lại, lúc vào đơn vị thì thấy Tần Chính Nhân xụ mặt gặng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Sao bây giờ mày còn chưa đưa cơm tới?”
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Du từ đầu dây bên kia truyền đến: “Bởi vì tôi không muốn đưa.”
Không chỉ hôm nay không muốn đưa, ngày mai ngày mốt, sau này đều không muốn đưa.
Nét mặt của Tần Chính Nhân sầm xuống: "Mày không đưa cơm tới, vậy tao với Hủy Hủy ăn cái gì?”
"Ăn… Phân.”
Phó chủ nhiệm Phương đi ngang qua Tần Chính Nhân, đúng lúc nghe được câu nói này: “?”
Thì ra cách thức chung sống của chủ nhiệm Tần và con gái đơn giản lại thô bạo như thế ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.