Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Chương 44: Người Có Thể Vì Em Gái Mình Mà Sẵn Sàng Đánh Đổi Cả Tính Mạng
Bặc Nguyên
27/07/2024
Tuy cô ta không biết tại sao Bạch Du lại không tới nhưng nếu ông trời đã giúp cô ta tới mức này thì nếu cô ta không cố mà tận dụng thì quả là phụ lòng trợ giúp của ông trời.
Giang Khải nói: “Anh thấy bảo bộ phim [Địa đạo chiến] này rất đẹp, không biết em đã xem lần nào chưa?”
Tim Tần Tâm Hủy đập bình bịch như sấm rền, khẽ cắn môi: “Em vẫn chưa xem ạ, cơ mà em vẫn luôn kiếm cơ hội để được coi phim này.”
Hầu kết Giang Khải cuộn lên rồi trượt xuống: “Chọn này chi bằng đúng ngày, chi bằng hôm nay xem luôn?”
Tần Tâm Hủy mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ do dự, ra vẻ trà xanh: “Thế này thì không hay lắm anh ạ. Nếu như Du Du mà biết thì chắc chắn em ấy sẽ càng không vui. Vốn em ấy đã nghĩ em giành hết tình yêu thương của cô dành cho em ấy, giờ mà biết em đi xem phim cùng với anh như thế này thì chắc sẽ lại càng giận anh nhiều hơn đó ạ.”
Nghe thấy tên Bạch Du, sắc mặt Giang Khải lại xụ xuống: “Cô ta tức giận cái quái gì trong khi chính cô ta lại không tới đây! Còn nữa, chúng ta chỉ đến cùng một rạp chiếu phim, cùng xem chung bộ phim chứ có phải đi chung với nhau đâu? Có vấn đề gì đâu chứ?
Không thể không nói, Giang Khải đúng là cẩn thận thật.
Nếu không phải đã chụp ảnh lại thì lời anh ta nói cũng coi như là tạm được.
Tiếc là anh ta lại gặp phải Bạch Du.
“Tách!”
Bạch Du lại chụp thêm tấm hai người họ cùng nhau đi vào trong rạp chiếu phim
Có tấm ảnh này rồi thì có cố cãi cũng không có ích gì.
Đến lúc đó cô lại rửa thêm vài tấm gửi tới đơn vị công tác của hai người này dưới thư nặc danh tố cáo hai người họ có quan hệ nam nữ bất chính!
Giang Khải như cảm nhận được đằng sau có cái gì, dừng bước chân quay người lại nhìn.
Tần Tâm Hủy dừng lại theo anh ta, khó hiểu hỏi: “Anh Giang Khải, anh nhìn gì thế ạ?”
Giang Khải nhìn quanh một vòng cũng không nhận ra có chỗ nào không ổn thì mới lắc đầu: “Không sao đâu, chúng ta đi vào thôi, phim chiếu rồi đấy.”
Tần Tâm Hủy không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đáp: “Dạ.”
Chờ hai người họ đi vào rạp chiếu phim rồi thì Bạch Du mới dám thở phào một hơi.
Lúc này Lý Khắc cũng đã quay lại: “Chuyện này xong chưa? Có cần tôi làm thêm chuyện gì nữa không?”
Bạch Du cất máy ảnh vào trong túi xách quân đội, móc ra bốn đồng cùng với một ít phiếu mua đồ đưa cho Lý Khắc nói: “Đây là chỗ tiền còn lại. Cậu làm tốt lắm. Mấy phiếu mua đồ này coi như là tiền thưởng thêm.”
Cũng không phải là do cô thánh mẫu mà chẳng qua cô thấy người có thể vì em gái mình mà sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng chắc chắn không phải người xấu.
Hơn nữa, cô cũng rất thích cô bé Niệm Niệm này, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Lý Khắc chỉ nhận lấy ba đồng cùng với mấy tờ phiếu: “Chị đã đưa cho tôi rất nhiều rồi, mấy phiếu này coi như tôi mua cùng với chị.”
Nói rồi cậu duỗi tay qua chăm Niệm Niệm, nhưng ánh mắt Niệm Niệm thì nhìn chằm chằm vào túi xách mà Bạch Du đang đeo bên người: “Chị ơi, cái thứ màu đen tuyền vừa nãy có phải là máy ảnh không ạ?”
Bạch Du đã để ý tới ánh nhìn của Niệm Niệm từ lâu, chỉ là cô không ngờ Niệm Niệm có thể kiên nhẫn chờ tới tận bây giờ mới mở miệng nên đáp: “Ừa đúng rồi, là máy ảnh đó.”
Mắt Niệm Niệm lóe sáng, giọng non nớt vương mùi sữa: “Chị ơi, chị có thể cho Niệm Niệm xem chút không ạ? Tay Niệm Niệm sạch lắm ạ.”
Dứt lời cô bé còn giơ tay mình ra cho Bạch Du xem.
Đúng là rất sạch sẽ. Móng tay cô bé đã được cắn ngắn, không có bùn đất bám vào móng tay.
Bạch Du nhìn đôi mắt to đen láy của cô bé đang chớp chớp nhìn mình, thật sự không có cách nào từ chối cả.
Thế là cô lại lôi máy ảnh ra khỏi túi quân đội.
Niệm Niệm tiến lên trước, nghiêm túc nhìn một hồi lâu rồi mới nói: “Cảm ơn chị ạ, Niệm Niệm đã quan sát rất là cẩn thận ạ.”
Giang Khải nói: “Anh thấy bảo bộ phim [Địa đạo chiến] này rất đẹp, không biết em đã xem lần nào chưa?”
Tim Tần Tâm Hủy đập bình bịch như sấm rền, khẽ cắn môi: “Em vẫn chưa xem ạ, cơ mà em vẫn luôn kiếm cơ hội để được coi phim này.”
Hầu kết Giang Khải cuộn lên rồi trượt xuống: “Chọn này chi bằng đúng ngày, chi bằng hôm nay xem luôn?”
Tần Tâm Hủy mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ do dự, ra vẻ trà xanh: “Thế này thì không hay lắm anh ạ. Nếu như Du Du mà biết thì chắc chắn em ấy sẽ càng không vui. Vốn em ấy đã nghĩ em giành hết tình yêu thương của cô dành cho em ấy, giờ mà biết em đi xem phim cùng với anh như thế này thì chắc sẽ lại càng giận anh nhiều hơn đó ạ.”
Nghe thấy tên Bạch Du, sắc mặt Giang Khải lại xụ xuống: “Cô ta tức giận cái quái gì trong khi chính cô ta lại không tới đây! Còn nữa, chúng ta chỉ đến cùng một rạp chiếu phim, cùng xem chung bộ phim chứ có phải đi chung với nhau đâu? Có vấn đề gì đâu chứ?
Không thể không nói, Giang Khải đúng là cẩn thận thật.
Nếu không phải đã chụp ảnh lại thì lời anh ta nói cũng coi như là tạm được.
Tiếc là anh ta lại gặp phải Bạch Du.
“Tách!”
Bạch Du lại chụp thêm tấm hai người họ cùng nhau đi vào trong rạp chiếu phim
Có tấm ảnh này rồi thì có cố cãi cũng không có ích gì.
Đến lúc đó cô lại rửa thêm vài tấm gửi tới đơn vị công tác của hai người này dưới thư nặc danh tố cáo hai người họ có quan hệ nam nữ bất chính!
Giang Khải như cảm nhận được đằng sau có cái gì, dừng bước chân quay người lại nhìn.
Tần Tâm Hủy dừng lại theo anh ta, khó hiểu hỏi: “Anh Giang Khải, anh nhìn gì thế ạ?”
Giang Khải nhìn quanh một vòng cũng không nhận ra có chỗ nào không ổn thì mới lắc đầu: “Không sao đâu, chúng ta đi vào thôi, phim chiếu rồi đấy.”
Tần Tâm Hủy không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đáp: “Dạ.”
Chờ hai người họ đi vào rạp chiếu phim rồi thì Bạch Du mới dám thở phào một hơi.
Lúc này Lý Khắc cũng đã quay lại: “Chuyện này xong chưa? Có cần tôi làm thêm chuyện gì nữa không?”
Bạch Du cất máy ảnh vào trong túi xách quân đội, móc ra bốn đồng cùng với một ít phiếu mua đồ đưa cho Lý Khắc nói: “Đây là chỗ tiền còn lại. Cậu làm tốt lắm. Mấy phiếu mua đồ này coi như là tiền thưởng thêm.”
Cũng không phải là do cô thánh mẫu mà chẳng qua cô thấy người có thể vì em gái mình mà sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng chắc chắn không phải người xấu.
Hơn nữa, cô cũng rất thích cô bé Niệm Niệm này, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Lý Khắc chỉ nhận lấy ba đồng cùng với mấy tờ phiếu: “Chị đã đưa cho tôi rất nhiều rồi, mấy phiếu này coi như tôi mua cùng với chị.”
Nói rồi cậu duỗi tay qua chăm Niệm Niệm, nhưng ánh mắt Niệm Niệm thì nhìn chằm chằm vào túi xách mà Bạch Du đang đeo bên người: “Chị ơi, cái thứ màu đen tuyền vừa nãy có phải là máy ảnh không ạ?”
Bạch Du đã để ý tới ánh nhìn của Niệm Niệm từ lâu, chỉ là cô không ngờ Niệm Niệm có thể kiên nhẫn chờ tới tận bây giờ mới mở miệng nên đáp: “Ừa đúng rồi, là máy ảnh đó.”
Mắt Niệm Niệm lóe sáng, giọng non nớt vương mùi sữa: “Chị ơi, chị có thể cho Niệm Niệm xem chút không ạ? Tay Niệm Niệm sạch lắm ạ.”
Dứt lời cô bé còn giơ tay mình ra cho Bạch Du xem.
Đúng là rất sạch sẽ. Móng tay cô bé đã được cắn ngắn, không có bùn đất bám vào móng tay.
Bạch Du nhìn đôi mắt to đen láy của cô bé đang chớp chớp nhìn mình, thật sự không có cách nào từ chối cả.
Thế là cô lại lôi máy ảnh ra khỏi túi quân đội.
Niệm Niệm tiến lên trước, nghiêm túc nhìn một hồi lâu rồi mới nói: “Cảm ơn chị ạ, Niệm Niệm đã quan sát rất là cẩn thận ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.