[Thập Niên 70] Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 3: Giọng Nói Dịu Dàng Mà Uy Nghiêm (3)
Nữ vương không ở nhà
28/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cứ như vậy, trong xưởng đều biết Diệp Thiên Hủy "Không an phận", "Mơ mộng hão huyền muốn đến Hồng Kông". Sau khi "mẹ" nghe ngóng được tin tức thì vô cùng giận dữ, trực tiếp xé sổ hộ khẩu của cô, nói cô cả đời này cũng đừng mơ đến Hồng Kông, còn cảnh cáo cô rồi gán cho cô một đống tội danh nữa.
Bị "mẹ ruột" trên danh nghĩa cảnh cáo, cô nói gì cũng như không công, người ta bảo đó là đại nghĩa diệt thân, cô nói đây không phải mẹ ruột của mình thì bị người khác bảo là đồ điên.
Cuộc đời chính là như vậy, không có sổ hộ khẩu chứng minh thân phận thì đừng mong lấy được giấy thông hành đi Hồng Kông, không có thư giới thiệu thì ra khỏi nước còn khó nữa.
Thời thế tạo anh hùng, Diệp Thiên Hủy cô từng rong ruổi sa trường, từng bái thánh nhân trước điện, dưới quyền có trăm ngàn đại quân, oai phong biết bao, ai mà ngờ hôm nay lại phải đi cầu xin thư giới thiệu chứ!
Diệp Thiên Hủy bị tình huống ép buộc, cô đành phải lấy ra hết toàn bộ tiền tích góp làm ở công xưởng, đi đến khu vực trị an ở Quảng Đông phía Nam.
Cô nghĩ rằng thiên hạ này không phải là thiên hạ như đã từng, cô có khả năng lên trời xuống đất, không phải không có đất dùng, cô phải đến Hồng Kông tìm cha.
Nếu người cha đó nhận cô thì đương nhiên tốt rồi, bản thân mình sẽ được bậc cha chú chăm sóc. Còn nếu không nhận thì cũng chẳng sao.
Dù gì Hồng Kông cũng là chốn phồn hoa, cuộc sống hoàn toàn khác đại lục, đến đây thì cô sẽ bày sạp bán hàng, hoặc đi làm diễn viên múa võ, dù gì cũng như làm cho vui thôi. Dựa vào bản lĩnh này của cô cũng có thể lăn lộn kiếm miếng cơm, nếu như phải cưỡng ép ở chung với "mẹ" giả này thì còn mệt hơn việc làm dệt gấp trăm lần nữa!
Ở huyện trị an, cô nghe ngóng được nhiều tin tức mà mình chưa biết, còn nghe nói đến sinh nhật của nữ hoàng Anh Quốc Elizabeth nên Hồng Kông sẽ mở cửa biên giới ba ngày. Bởi vì vậy nên có mấy chục ngàn người tụ tập một chỗ muốn sang Hồng Kông.
Cô không tụ tập với đám người này mà một mình đi về phía Tây, cô cần phải bơi qua chỗ này.
Thực ra sống đến năm mười tám tuổi rồi, Diệp Thiên Hủy còn chưa lội qua sông bao giờ.
Ở Bắc Kinh đất khô, căn bản không có điều kiện làm vậy.
May thay kiếp trước cô lên ngựa được xuống biển được nên có kỹ năng bơi tốt. Kiếp này cô lại có thói quen dậy sớm tập thể dục, từ trước đến giờ chưa từng lười nhác nên cô có lòng tin rằng mình có thể vượt qua eo biển này.
Trước khi xuất phát, cô chuẩn bị rất đầy đủ.
Bóng cao su là hàng cấm không mua được nên cô sắm rất nhiều quả bóng bàn, dùng dây thừng buộc chúng lại, như vậy thì có thể tiết kiệm sức lực bơi nổi.
Nếu muốn làm nên chuyện thì quan trọng nhất là hải biết thời tiết và quy luật thủy triều lên xuống. Nếu như bắt kịp lúc nước xuống, bơi đến đoạn giữa nước chậm rãi lên, sau cùng mượn thế nước để đưa mình lên bờ thì sẽ rất thuận lợi. Nhưng nếu xuống nước lúc triều lên thì sẽ mất nhiều sức hơn.
Cứ như vậy, trong xưởng đều biết Diệp Thiên Hủy "Không an phận", "Mơ mộng hão huyền muốn đến Hồng Kông". Sau khi "mẹ" nghe ngóng được tin tức thì vô cùng giận dữ, trực tiếp xé sổ hộ khẩu của cô, nói cô cả đời này cũng đừng mơ đến Hồng Kông, còn cảnh cáo cô rồi gán cho cô một đống tội danh nữa.
Bị "mẹ ruột" trên danh nghĩa cảnh cáo, cô nói gì cũng như không công, người ta bảo đó là đại nghĩa diệt thân, cô nói đây không phải mẹ ruột của mình thì bị người khác bảo là đồ điên.
Cuộc đời chính là như vậy, không có sổ hộ khẩu chứng minh thân phận thì đừng mong lấy được giấy thông hành đi Hồng Kông, không có thư giới thiệu thì ra khỏi nước còn khó nữa.
Thời thế tạo anh hùng, Diệp Thiên Hủy cô từng rong ruổi sa trường, từng bái thánh nhân trước điện, dưới quyền có trăm ngàn đại quân, oai phong biết bao, ai mà ngờ hôm nay lại phải đi cầu xin thư giới thiệu chứ!
Diệp Thiên Hủy bị tình huống ép buộc, cô đành phải lấy ra hết toàn bộ tiền tích góp làm ở công xưởng, đi đến khu vực trị an ở Quảng Đông phía Nam.
Cô nghĩ rằng thiên hạ này không phải là thiên hạ như đã từng, cô có khả năng lên trời xuống đất, không phải không có đất dùng, cô phải đến Hồng Kông tìm cha.
Nếu người cha đó nhận cô thì đương nhiên tốt rồi, bản thân mình sẽ được bậc cha chú chăm sóc. Còn nếu không nhận thì cũng chẳng sao.
Dù gì Hồng Kông cũng là chốn phồn hoa, cuộc sống hoàn toàn khác đại lục, đến đây thì cô sẽ bày sạp bán hàng, hoặc đi làm diễn viên múa võ, dù gì cũng như làm cho vui thôi. Dựa vào bản lĩnh này của cô cũng có thể lăn lộn kiếm miếng cơm, nếu như phải cưỡng ép ở chung với "mẹ" giả này thì còn mệt hơn việc làm dệt gấp trăm lần nữa!
Ở huyện trị an, cô nghe ngóng được nhiều tin tức mà mình chưa biết, còn nghe nói đến sinh nhật của nữ hoàng Anh Quốc Elizabeth nên Hồng Kông sẽ mở cửa biên giới ba ngày. Bởi vì vậy nên có mấy chục ngàn người tụ tập một chỗ muốn sang Hồng Kông.
Cô không tụ tập với đám người này mà một mình đi về phía Tây, cô cần phải bơi qua chỗ này.
Thực ra sống đến năm mười tám tuổi rồi, Diệp Thiên Hủy còn chưa lội qua sông bao giờ.
Ở Bắc Kinh đất khô, căn bản không có điều kiện làm vậy.
May thay kiếp trước cô lên ngựa được xuống biển được nên có kỹ năng bơi tốt. Kiếp này cô lại có thói quen dậy sớm tập thể dục, từ trước đến giờ chưa từng lười nhác nên cô có lòng tin rằng mình có thể vượt qua eo biển này.
Trước khi xuất phát, cô chuẩn bị rất đầy đủ.
Bóng cao su là hàng cấm không mua được nên cô sắm rất nhiều quả bóng bàn, dùng dây thừng buộc chúng lại, như vậy thì có thể tiết kiệm sức lực bơi nổi.
Nếu muốn làm nên chuyện thì quan trọng nhất là hải biết thời tiết và quy luật thủy triều lên xuống. Nếu như bắt kịp lúc nước xuống, bơi đến đoạn giữa nước chậm rãi lên, sau cùng mượn thế nước để đưa mình lên bờ thì sẽ rất thuận lợi. Nhưng nếu xuống nước lúc triều lên thì sẽ mất nhiều sức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.