Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 28:
Phúc Hồng Trang
13/07/2024
Trái tim Thẩm Sơ Như như tan chảy, bà ấy ôm Tô Hảo Hảo: “Ngoan quá, vẫn là con gái biết thương mẹ. Cái này dì không lấy, để cho con, sau này làm của hồi môn cho con.”
Hảo Hảo có thứ gì tốt đều nghĩ đến bà ấy. Con gái như vậy sao bà ấy không yêu thương cho được!
Tô Hảo Hảo nói: “Dì, tặng dì đó. Sau này con sẽ tặng dì nhiều thứ tốt hơn.”
Thẩm Sơ Như cất đồng Viên Đại Đầu vào túi, giữ gìn cẩn thận.
Châu Lâm: “Chị, chúng ta đi xem lại đi, có khi còn nữa!”
Tô Hảo Hảo nghĩ, không phải thật sự đào dưới chân trụ đá, làm sao có thật được? “Nếu còn, không phải con đã đào ra rồi sao?”
Châu Lâm không tin, muốn chạy đi xem. Dù sao cũng không xa, chỉ mất vài phút.
Thẩm Sơ Như: “Hảo Hảo, đi theo nó. Đừng để nó chạy mất.”
Châu Lâm: ?
Cậu ấy có ý định này, nhưng cũng không dám cả đêm không về nhà. Mẹ cậu ấy còn không đánh gãy chân cậu ấy sao?
Chân trời đang dần đỏ ửng, mây lửa phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, như bầu trời đang bốc cháy. Hai người quanh quẩn xung quanh trụ đá nhìn đi nhìn lại, tất nhiên tay không trở về.
Châu Lâm kéo Tô Hảo Hảo: “Chị, ngày mai em thật sự có chuyện lớn. Chúng ta đi tìm kho báu, có khi còn tìm được vàng, đến lúc đó em tặng chị vòng vàng làm của hồi môn.”
Mí mắt trái của Tô Hảo Hảo khẽ giật: “Dừng, thật sự có vàng thì còn chờ các em tìm sao?”
Ở cửa tứ hợp viện, gặp được Tô Minh Thiện đang chạy nhanh: “Chị! Em về rồi!” Còn hào hứng đưa kem cho Tô Hảo Hảo.
Tô Hảo Hảo không ngại ăn nhiều kem, vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Nhìn em chạy mồ hôi đầy đầu kìa, đúng là em trai tốt của chị.” Lại trách Châu Lâm: “Ngay cả đi theo chị một chuyến, em cũng không muốn. Uổng công trước đây thương em.”
Châu Lâm: “Em cũng có thể mua kem cho chị!”
Tô Hảo Hảo: “Có rồi!” Trước ánh mắt của hai người, cô cắn một miếng lớn: “Ngọt!”
Đến gần nhà, cô đưa nửa cây kem còn lại cho Tô Minh Thiện: “Ăn xong rồi vào.” Hôm nay cô đã ăn hai cây kem, nếu để dì thấy cô ăn nữa, nhất định sẽ nói cô!
Mắt Tô Minh Thiện sáng lên: “Chị, chị ăn đi. Em nhìn chị ăn, cũng coi như em ăn.”
Cậu ham chơi, tiền tiêu vặt đều mua pháo và bi, không nỡ mua đồ ăn vặt.
Tô Hảo Hảo đưa cho cậu: “Ăn xong rồi rửa mặt, người đầy mồ hôi.”
Tô Minh Thiện cảm động, chị hai thật tốt.
Thẩm Sơ Như một mực đợi Tô Bình An tan làm. Hai người đứng dưới cây nói chuyện, còn bảo Tô Hảo Hảo đi xa chút.
Hảo Hảo có thứ gì tốt đều nghĩ đến bà ấy. Con gái như vậy sao bà ấy không yêu thương cho được!
Tô Hảo Hảo nói: “Dì, tặng dì đó. Sau này con sẽ tặng dì nhiều thứ tốt hơn.”
Thẩm Sơ Như cất đồng Viên Đại Đầu vào túi, giữ gìn cẩn thận.
Châu Lâm: “Chị, chúng ta đi xem lại đi, có khi còn nữa!”
Tô Hảo Hảo nghĩ, không phải thật sự đào dưới chân trụ đá, làm sao có thật được? “Nếu còn, không phải con đã đào ra rồi sao?”
Châu Lâm không tin, muốn chạy đi xem. Dù sao cũng không xa, chỉ mất vài phút.
Thẩm Sơ Như: “Hảo Hảo, đi theo nó. Đừng để nó chạy mất.”
Châu Lâm: ?
Cậu ấy có ý định này, nhưng cũng không dám cả đêm không về nhà. Mẹ cậu ấy còn không đánh gãy chân cậu ấy sao?
Chân trời đang dần đỏ ửng, mây lửa phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, như bầu trời đang bốc cháy. Hai người quanh quẩn xung quanh trụ đá nhìn đi nhìn lại, tất nhiên tay không trở về.
Châu Lâm kéo Tô Hảo Hảo: “Chị, ngày mai em thật sự có chuyện lớn. Chúng ta đi tìm kho báu, có khi còn tìm được vàng, đến lúc đó em tặng chị vòng vàng làm của hồi môn.”
Mí mắt trái của Tô Hảo Hảo khẽ giật: “Dừng, thật sự có vàng thì còn chờ các em tìm sao?”
Ở cửa tứ hợp viện, gặp được Tô Minh Thiện đang chạy nhanh: “Chị! Em về rồi!” Còn hào hứng đưa kem cho Tô Hảo Hảo.
Tô Hảo Hảo không ngại ăn nhiều kem, vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Nhìn em chạy mồ hôi đầy đầu kìa, đúng là em trai tốt của chị.” Lại trách Châu Lâm: “Ngay cả đi theo chị một chuyến, em cũng không muốn. Uổng công trước đây thương em.”
Châu Lâm: “Em cũng có thể mua kem cho chị!”
Tô Hảo Hảo: “Có rồi!” Trước ánh mắt của hai người, cô cắn một miếng lớn: “Ngọt!”
Đến gần nhà, cô đưa nửa cây kem còn lại cho Tô Minh Thiện: “Ăn xong rồi vào.” Hôm nay cô đã ăn hai cây kem, nếu để dì thấy cô ăn nữa, nhất định sẽ nói cô!
Mắt Tô Minh Thiện sáng lên: “Chị, chị ăn đi. Em nhìn chị ăn, cũng coi như em ăn.”
Cậu ham chơi, tiền tiêu vặt đều mua pháo và bi, không nỡ mua đồ ăn vặt.
Tô Hảo Hảo đưa cho cậu: “Ăn xong rồi rửa mặt, người đầy mồ hôi.”
Tô Minh Thiện cảm động, chị hai thật tốt.
Thẩm Sơ Như một mực đợi Tô Bình An tan làm. Hai người đứng dưới cây nói chuyện, còn bảo Tô Hảo Hảo đi xa chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.