Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 34:
Phúc Hồng Trang
13/07/2024
Bánh làm từ bột ngô được hấp mềm mại, Tô Bình An luôn làm được món từ lương thực phụ ngon như lương thực tinh.
Cháo trứng bắc thảo thơm ngon mềm mượt, một miếng vào miệng, cả người đều tỉnh táo.
Hai người Châu Hải đến với bụng đói, Thẩm Sơ Như không dậy sớm thế này để làm bữa sáng cho họ.
Châu Hải không khách sáo, quan hệ giữa hai nhà từ trước đến giờ đều thân thiết.
Châu Lâm tức giận không ăn cơm, tối qua cậu ấy cũng không ăn, lúc này bụng kêu rột rột, thật sự khó chịu.
Châu Hải không quan tâm đến cậu ấy, tự mình ăn ngon lành.
Dám nhịn ăn là chưa đủ đói, đói thêm vài bữa, tự nhiên sẽ tìm đồ ăn thôi.
Tô Hảo Hảo: “Cho dù em không ăn, cũng không thay đổi được kết cục. Vẫn nên ăn đi, đừng để bụng mình chịu khổ, ngửi thử mùi này, xem có thèm không.”
Cô dùng tay quạt, quạt mùi thơm trong bát về phía Châu Lâm, mùi thơm bay vào mũi Châu Lâm.
Châu Lâm nghiến răng: “Chị biết hôm nay em đã mất gì không! Bỏ lỡ lần này, cả đời em sẽ hối hận.” Nếu họ có thể phát hiện kho vũ khí của Nhật Bản để lại, họ sẽ là đại anh hùng, được biểu dương.
Nếu có thể chạm vào súng đạn, cậu ấy không dám nghĩ, mình sẽ oai thế nào.
Nhưng, tất cả đã bị hủy rồi.
Cậu ấy là đại ca trong đại viện của xưởng đầu máy xe lửa Đông Phong, vậy mà lại nói không giữ lời. Sau này ai còn để cậu ấy làm đại ca nữa.
Châu Lâm nghĩ đến đây, thấy trước mắt tối sầm, tương lai u ám, đời này cậu ấy biết làm sao bây giờ?
Châu Hải liếc nhìn cậu ấy: “Lải nhải lải nhải, không ăn thì thôi, đổ vào bát ba đi.”
Châu Lâm cứng rắn đẩy bát ra, cậu ấy không ăn!
Tô Hảo Hảo cũng hơi giận, cơm ba cô nấu mà không ăn: “Em nghĩ chị thật sự muốn quản em à? Chỉ cần nghĩ đến việc em chạy ra ngoài chơi bời, mí mắt chị đã giật liên tục. Chị có cảm giác, nếu em ở lại đây, chắc chắn sẽ gây chuyện. Em đừng có không biết điều.”
Cô chỉ vào mí mắt mình: “Nhìn xem, lại giật hai cái rồi. Em cũng đừng không biết tốt xấu.”
Châu Lâm tức đến mức nhăn mũi: “Chị cố tình, mí mắt em cũng sẽ giật!” Cậu ấy khiến mí mắt phải cũng giật.
Tô Hảo Hảo: “Cũng khá đấy! Em làm mí mắt trái giật đi nào.”
Châu Lâm liền khiến mí mắt trái giật.
Tô Hảo Hảo: “Giật nữa đi.”
Châu Lâm làm theo.
Tô Hảo Hảo vỗ tay: “Mí mắt phải giật báo điềm xấu, mí mắt trái giật báo điềm tốt! Tốt rồi, lần này về nhà bà chúng ta sẽ giàu to.”
Châu Lâm: “Không được mê tín phong kiến!”
Tức thiệt!
Cháo trứng bắc thảo thơm ngon mềm mượt, một miếng vào miệng, cả người đều tỉnh táo.
Hai người Châu Hải đến với bụng đói, Thẩm Sơ Như không dậy sớm thế này để làm bữa sáng cho họ.
Châu Hải không khách sáo, quan hệ giữa hai nhà từ trước đến giờ đều thân thiết.
Châu Lâm tức giận không ăn cơm, tối qua cậu ấy cũng không ăn, lúc này bụng kêu rột rột, thật sự khó chịu.
Châu Hải không quan tâm đến cậu ấy, tự mình ăn ngon lành.
Dám nhịn ăn là chưa đủ đói, đói thêm vài bữa, tự nhiên sẽ tìm đồ ăn thôi.
Tô Hảo Hảo: “Cho dù em không ăn, cũng không thay đổi được kết cục. Vẫn nên ăn đi, đừng để bụng mình chịu khổ, ngửi thử mùi này, xem có thèm không.”
Cô dùng tay quạt, quạt mùi thơm trong bát về phía Châu Lâm, mùi thơm bay vào mũi Châu Lâm.
Châu Lâm nghiến răng: “Chị biết hôm nay em đã mất gì không! Bỏ lỡ lần này, cả đời em sẽ hối hận.” Nếu họ có thể phát hiện kho vũ khí của Nhật Bản để lại, họ sẽ là đại anh hùng, được biểu dương.
Nếu có thể chạm vào súng đạn, cậu ấy không dám nghĩ, mình sẽ oai thế nào.
Nhưng, tất cả đã bị hủy rồi.
Cậu ấy là đại ca trong đại viện của xưởng đầu máy xe lửa Đông Phong, vậy mà lại nói không giữ lời. Sau này ai còn để cậu ấy làm đại ca nữa.
Châu Lâm nghĩ đến đây, thấy trước mắt tối sầm, tương lai u ám, đời này cậu ấy biết làm sao bây giờ?
Châu Hải liếc nhìn cậu ấy: “Lải nhải lải nhải, không ăn thì thôi, đổ vào bát ba đi.”
Châu Lâm cứng rắn đẩy bát ra, cậu ấy không ăn!
Tô Hảo Hảo cũng hơi giận, cơm ba cô nấu mà không ăn: “Em nghĩ chị thật sự muốn quản em à? Chỉ cần nghĩ đến việc em chạy ra ngoài chơi bời, mí mắt chị đã giật liên tục. Chị có cảm giác, nếu em ở lại đây, chắc chắn sẽ gây chuyện. Em đừng có không biết điều.”
Cô chỉ vào mí mắt mình: “Nhìn xem, lại giật hai cái rồi. Em cũng đừng không biết tốt xấu.”
Châu Lâm tức đến mức nhăn mũi: “Chị cố tình, mí mắt em cũng sẽ giật!” Cậu ấy khiến mí mắt phải cũng giật.
Tô Hảo Hảo: “Cũng khá đấy! Em làm mí mắt trái giật đi nào.”
Châu Lâm liền khiến mí mắt trái giật.
Tô Hảo Hảo: “Giật nữa đi.”
Châu Lâm làm theo.
Tô Hảo Hảo vỗ tay: “Mí mắt phải giật báo điềm xấu, mí mắt trái giật báo điềm tốt! Tốt rồi, lần này về nhà bà chúng ta sẽ giàu to.”
Châu Lâm: “Không được mê tín phong kiến!”
Tức thiệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.