Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 41:
Phúc Hồng Trang
13/07/2024
Châu Lâm chán nản ngồi bên cạnh nhìn, còn giúp cô nhặt những viên đá phẳng.
Tô Hảo Hảo nói: “Đại Lâm, nếu không phải vì chị lo lắng khi nghĩ đến việc em chạy ra ngoài, thì chị đã thật sự mặc kệ em rồi. Dù em tin hay không, từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của chị rất mạnh.”
Châu Lâm đáp: “Trước đó còn nói là mí mắt phải giật, bây giờ lại thành lo lắng rồi à?”
Tô Hảo Hảo nghĩ thầm, mí mắt của em chẳng phải muốn giật bên nào thì giật bên đó sao? Cô lại dùng chuyện mí mắt giật để nói thì thật chẳng có gì mới mẻ cả. Cô trừng mắt nhìn cậu ấy: "Sao em không biết phân biệt trọng điểm vậy?"
Đến khoảng tám giờ, mọi người lần lượt trở về. Một nhóm cậu bé, cô bé thấy Tô Hảo Hảo đang chờ bên bờ sông, liền chạy tới, vây quanh cô, gọi “chị hai” rất thân thiết.
Tô Hảo Hảo xoa đầu từng đứa. Ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, cô thật sự không thể ôm hết, liền gọi tên từng đứa, rồi được mọi người vây quanh đi vào sân.
Nhà họ Tô con cháu đông đúc, ông bà Tô sinh ba trai hai gái, người thứ hai là ba của Tô Hảo Hảo - Tô Bình An. Người thứ nhất là Tô Bình Hòa, sinh ba trai một gái. Người thứ ba là Tô Bình Thuận sinh hai trai hai gái.
Cháu trai trưởng Tô Minh Xuyên và cháu gái trưởng Tô Minh Uyển đã kết hôn, trong số cháu đời tiếp theo, Thẩm Minh Tri và Tô Hảo Hảo là lớn tuổi nhất.
Một đống em trai em gái, đứa này gọi đứa kia gọi, nghe vui tai.
Cô lấy kẹo trái cây và kẹo sữa ra, cho mỗi đứa một nắm kẹo trái cây và hai viên kẹo sữa, khiến đứa nào cũng vui mừng rạng rỡ.
Mấy đứa trẻ hiếm khi được ăn kẹo, lần này mỗi đứa một nắm kẹo, cảm giác như trúng số, tim đập thình thịch.
Cô lại lấy bánh ngọt và bánh nếp mời mọi người ăn.
Tô Minh Trinh không chịu nhận: “Chị hai, chị giữ lại ăn đi ạ.”
Bác gái cả Khương Diệp nói: “Vừa mới chia kẹo, sao có thể ăn hết đồ ngon chứ.” Bà ấy đưa tay lấy bánh ngọt và bánh nếp cất lại vào túi của Tô Hảo Hảo, rồi quay sang nghiêm mặt với bọn trẻ: “Không được dụ dỗ chị hai cho đồ ăn vặt.”
Tô Hảo Hảo làm nũng: “Bác cả à, vốn là để cho mọi người mà.” Cô cầm bánh nếp đút vào miệng bác gái cả.
Bác gái cả bị đút đầy miệng, không thể nhả ra, cũng đành ăn thử, liền nói: “Đừng làm thế nữa, bác không thích ăn cái này đâu.”
Đây chính là dối lòng, ai mà không thích đồ ngon chứ.
Sau đó cô chia đồ ăn cho những người lớn, không ai bị bỏ sót.
Tô Hảo Hảo nói: “Đại Lâm, nếu không phải vì chị lo lắng khi nghĩ đến việc em chạy ra ngoài, thì chị đã thật sự mặc kệ em rồi. Dù em tin hay không, từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của chị rất mạnh.”
Châu Lâm đáp: “Trước đó còn nói là mí mắt phải giật, bây giờ lại thành lo lắng rồi à?”
Tô Hảo Hảo nghĩ thầm, mí mắt của em chẳng phải muốn giật bên nào thì giật bên đó sao? Cô lại dùng chuyện mí mắt giật để nói thì thật chẳng có gì mới mẻ cả. Cô trừng mắt nhìn cậu ấy: "Sao em không biết phân biệt trọng điểm vậy?"
Đến khoảng tám giờ, mọi người lần lượt trở về. Một nhóm cậu bé, cô bé thấy Tô Hảo Hảo đang chờ bên bờ sông, liền chạy tới, vây quanh cô, gọi “chị hai” rất thân thiết.
Tô Hảo Hảo xoa đầu từng đứa. Ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, cô thật sự không thể ôm hết, liền gọi tên từng đứa, rồi được mọi người vây quanh đi vào sân.
Nhà họ Tô con cháu đông đúc, ông bà Tô sinh ba trai hai gái, người thứ hai là ba của Tô Hảo Hảo - Tô Bình An. Người thứ nhất là Tô Bình Hòa, sinh ba trai một gái. Người thứ ba là Tô Bình Thuận sinh hai trai hai gái.
Cháu trai trưởng Tô Minh Xuyên và cháu gái trưởng Tô Minh Uyển đã kết hôn, trong số cháu đời tiếp theo, Thẩm Minh Tri và Tô Hảo Hảo là lớn tuổi nhất.
Một đống em trai em gái, đứa này gọi đứa kia gọi, nghe vui tai.
Cô lấy kẹo trái cây và kẹo sữa ra, cho mỗi đứa một nắm kẹo trái cây và hai viên kẹo sữa, khiến đứa nào cũng vui mừng rạng rỡ.
Mấy đứa trẻ hiếm khi được ăn kẹo, lần này mỗi đứa một nắm kẹo, cảm giác như trúng số, tim đập thình thịch.
Cô lại lấy bánh ngọt và bánh nếp mời mọi người ăn.
Tô Minh Trinh không chịu nhận: “Chị hai, chị giữ lại ăn đi ạ.”
Bác gái cả Khương Diệp nói: “Vừa mới chia kẹo, sao có thể ăn hết đồ ngon chứ.” Bà ấy đưa tay lấy bánh ngọt và bánh nếp cất lại vào túi của Tô Hảo Hảo, rồi quay sang nghiêm mặt với bọn trẻ: “Không được dụ dỗ chị hai cho đồ ăn vặt.”
Tô Hảo Hảo làm nũng: “Bác cả à, vốn là để cho mọi người mà.” Cô cầm bánh nếp đút vào miệng bác gái cả.
Bác gái cả bị đút đầy miệng, không thể nhả ra, cũng đành ăn thử, liền nói: “Đừng làm thế nữa, bác không thích ăn cái này đâu.”
Đây chính là dối lòng, ai mà không thích đồ ngon chứ.
Sau đó cô chia đồ ăn cho những người lớn, không ai bị bỏ sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.