Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 47:
Phúc Hồng Trang
13/07/2024
Trên đường, cô lấy vài viên kẹo trái cây từ túi ra đưa cho Từ Hiểu Hiểu và Ngô Phán Nhi, cảm ơn hai người vừa giúp cô.
Từ Hiểu Hiểu nói: “Đã ăn hạt dưa của em rồi mà.”
Ngô Phán Nhi nắm ba viên kẹo trái cây, không nỡ trả lại. Cô ấy định để dành, sau này gửi về nhà, để cho Diệu Tổ ăn, chắc chắn cậu ấy thích, chỉ nói một câu: “Làm xong việc sẽ tới giúp em.”
Tô Hảo Hảo: “Được thôi. Vậy buổi trưa em mời mọi người ăn bánh quẩy.”
Tô Hảo Hảo và Châu Lâm cùng nhóm với Từ Hiểu Hiểu, bởi vì hai người chưa từng làm nông, không biết dùng lưỡi hái, lần này là đi theo sau bó lúa.
Từ Hiểu Hiểu dạy họ một lần, việc này nhìn thì đơn giản nhưng cũng cần kỹ thuật, phải bó lúa thật chặt, nếu không lúa sẽ rơi ra.
Tô Hảo Hảo và Châu Lâm vụng về học theo, vụng về cùng làm.
Từ Hiểu Hiểu làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã cắt được một đoạn lúa mì, Tô Hảo Hảo và Châu Lâm phía sau bó lúa, hai người nhìn bóng lưng Từ Hiểu Hiểu, sao mà nhanh thế!
Tháng năm, mặt trời rất gắt, không có gió, không làm việc cũng đã nóng không chịu nổi, hai người còn phải làm việc, cúi người, khom lưng bó lúa.
Tô Hảo Hảo học rất nhanh, nhưng tay cô mềm mại, dù mang găng tay len cũng bị lúa đâm nên bó lúa chậm. Cô thấy Từ Hiểu Hiểu đã cắt được nửa đám lúa, mà họ chưa bó được bao nhiêu bó.
Nam thanh niên trí thức bên cạnh đến giúp Tô Hảo Hảo, dạy cô vài lần nữa, giúp bó vài bó.
Châu Lâm liền chen vào giữa hai người, bảo Tô Hảo Hảo đi uống ngụm nước: “Cảm ơn anh Hoàng, anh dạy em lần nữa.”
Nam thanh niên trí thức dạy thêm vài lần nữa, cũng không nói gì thêm với Tô Hảo Hảo, bèn chạy đi.
Tô Hảo Hảo uống nửa ấm giấm sơn tra, vẫn khát khô cổ. Chủ yếu là trời quá nắng, cô cảm thấy lưng như bị đốt cháy! Cô muốn ăn kem đậu đỏ, giải khát!
Châu Lâm cũng uống ừng ực nước. Cậu ấy giơ cánh tay lau mồ hôi trên mặt, nhìn cánh đồng lúa không thấy bờ, phải làm bao lâu mới xong đây.
Từ Hiểu Hiểu nói, đây là nhiệm vụ sáng nay của họ, làm không xong thì đừng nghỉ trưa.
Cậu ấy nghĩ đến mấy anh em, lúc này chắc đã đến núi Khâu Minh, bắt đầu chuẩn bị tìm kho báu rồi. Hôm qua cậu ấy đã thắng được Giang Hạo, vốn có thể dẫn anh em đi trước. Lần này cậu ấy không có ở đó, Giang Hạo có để cho anh em cậu ấy vào trước không?
Cậu ấy nắm chặt tay, nhìn cánh đồng lúa mạch không thấy bờ với vẻ mặt chua xót.
Núi Khâu Minh.
Từ Hiểu Hiểu nói: “Đã ăn hạt dưa của em rồi mà.”
Ngô Phán Nhi nắm ba viên kẹo trái cây, không nỡ trả lại. Cô ấy định để dành, sau này gửi về nhà, để cho Diệu Tổ ăn, chắc chắn cậu ấy thích, chỉ nói một câu: “Làm xong việc sẽ tới giúp em.”
Tô Hảo Hảo: “Được thôi. Vậy buổi trưa em mời mọi người ăn bánh quẩy.”
Tô Hảo Hảo và Châu Lâm cùng nhóm với Từ Hiểu Hiểu, bởi vì hai người chưa từng làm nông, không biết dùng lưỡi hái, lần này là đi theo sau bó lúa.
Từ Hiểu Hiểu dạy họ một lần, việc này nhìn thì đơn giản nhưng cũng cần kỹ thuật, phải bó lúa thật chặt, nếu không lúa sẽ rơi ra.
Tô Hảo Hảo và Châu Lâm vụng về học theo, vụng về cùng làm.
Từ Hiểu Hiểu làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã cắt được một đoạn lúa mì, Tô Hảo Hảo và Châu Lâm phía sau bó lúa, hai người nhìn bóng lưng Từ Hiểu Hiểu, sao mà nhanh thế!
Tháng năm, mặt trời rất gắt, không có gió, không làm việc cũng đã nóng không chịu nổi, hai người còn phải làm việc, cúi người, khom lưng bó lúa.
Tô Hảo Hảo học rất nhanh, nhưng tay cô mềm mại, dù mang găng tay len cũng bị lúa đâm nên bó lúa chậm. Cô thấy Từ Hiểu Hiểu đã cắt được nửa đám lúa, mà họ chưa bó được bao nhiêu bó.
Nam thanh niên trí thức bên cạnh đến giúp Tô Hảo Hảo, dạy cô vài lần nữa, giúp bó vài bó.
Châu Lâm liền chen vào giữa hai người, bảo Tô Hảo Hảo đi uống ngụm nước: “Cảm ơn anh Hoàng, anh dạy em lần nữa.”
Nam thanh niên trí thức dạy thêm vài lần nữa, cũng không nói gì thêm với Tô Hảo Hảo, bèn chạy đi.
Tô Hảo Hảo uống nửa ấm giấm sơn tra, vẫn khát khô cổ. Chủ yếu là trời quá nắng, cô cảm thấy lưng như bị đốt cháy! Cô muốn ăn kem đậu đỏ, giải khát!
Châu Lâm cũng uống ừng ực nước. Cậu ấy giơ cánh tay lau mồ hôi trên mặt, nhìn cánh đồng lúa không thấy bờ, phải làm bao lâu mới xong đây.
Từ Hiểu Hiểu nói, đây là nhiệm vụ sáng nay của họ, làm không xong thì đừng nghỉ trưa.
Cậu ấy nghĩ đến mấy anh em, lúc này chắc đã đến núi Khâu Minh, bắt đầu chuẩn bị tìm kho báu rồi. Hôm qua cậu ấy đã thắng được Giang Hạo, vốn có thể dẫn anh em đi trước. Lần này cậu ấy không có ở đó, Giang Hạo có để cho anh em cậu ấy vào trước không?
Cậu ấy nắm chặt tay, nhìn cánh đồng lúa mạch không thấy bờ với vẻ mặt chua xót.
Núi Khâu Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.