Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 4:
Phúc Hồng Trang
06/06/2024
Chính sách hiện nay không yêu cầu tất cả con trong nhà đều phải về quê, trong nhà có thể giữ lại một đứa.
Lý Tiểu Cầm ôm ngực khóc nói: "Ngay cả trời có sập, tôi cũng không đồng ý, tôi không giao công việc cho Hòa Nghi, nó có thể lấy ai thì lấy, nếu không được thì về nông thôn."
Bà ta hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm nhà chồng choTống Hòa Nghi.
Về nông thôn chắc chắn là không được.
Dù sao cũng không phải do chính mình sinh ra, bà ta không thương xót, bà ta bằng lòng để Tô Hảo Hảo về quê, nhưng lại không nỡ để Tống Hoà Nghi và Tô Minh Thiện về quê.
Tô Hảo Hảo ở một góc nghe hồi lâu, thấy không còn gì để nghe, cô chậm rãi đi đến tủ quần áo, chọn một chiếc váy tay phồng màu hồng chấm bi, đi thêm một đôi giày đế xuồng màu đen rồi lại đứng trước gương trải hai bím tóc đuôi ngựa.
Cô gái trong gương có khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng ngần, đôi mắt to sáng, mái tóc đen dày mượt. Khi kết hợp với chiếc váy dài đến đầu gối như vậy, cô thực sự rất đẹp, là một mỹ nhân ngắm mãi không chán.
Cô xỏ đôi giày da nhỏ của mình vào, bước tới cửa lắc chiếc ổ khóa lớn ở ngoài cửa, phát ra tiếng kêu leng keng.
Chỉ trong chốc lát, Tô Bình An đã xuất hiện ở cửa, lấy chiếc chìa khóa trên cổ mình, mở ổ khóa lớn.
Tô Hảo Hảo nói: "Ba, nhốt con là không tôn trọng con. Con có thể đến Liên đoàn Phụ nữ kiện ba."
Nói xong, cô tiếp tục phàn nàn: "Ba cứ coi con như tù nhân ngồi trong tù vậy."
Tô Bình An vẻ mặt bị tổn thương: "Ba một tay nuôi con, hiện tại con lại muốn kiện ba? Cứ để ba chết đi cho xong."
Hai ba con trông rất giống nhau, tuy Tô Bình An là một đầu bếp nhưng lại không béo, ngược lại trông tràn đầy sức sống, không giống một người hay bôn ba vất vả khắp nơi chút nào, ông tỏ vẻ uất ức như vậy cũng thật sựu khiến người khác thấy thương tiếc.
Nếu không phải vì vẻ ngoài điển trai của mình, mẹ ruột của Tô Hảo Hảo, Thẩm Như Hoa, cũng sẽ không thích Tô Bình An từ nông thôn lên và gả cho ông.
Tô Hảo Hảo: "Thật là, ba, con đùa giỡn với ba nữa, trong lòng con, ba là quan trọng nhất, cho dù con có kiện chính mình, con cũng sẽ không nguyện ý kiện ba!" Lại nói: “Ba thật sự không cần phải nhốt con đâu.”
Lý Tiểu Cầm ôm ngực khóc nói: "Ngay cả trời có sập, tôi cũng không đồng ý, tôi không giao công việc cho Hòa Nghi, nó có thể lấy ai thì lấy, nếu không được thì về nông thôn."
Bà ta hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm nhà chồng choTống Hòa Nghi.
Về nông thôn chắc chắn là không được.
Dù sao cũng không phải do chính mình sinh ra, bà ta không thương xót, bà ta bằng lòng để Tô Hảo Hảo về quê, nhưng lại không nỡ để Tống Hoà Nghi và Tô Minh Thiện về quê.
Tô Hảo Hảo ở một góc nghe hồi lâu, thấy không còn gì để nghe, cô chậm rãi đi đến tủ quần áo, chọn một chiếc váy tay phồng màu hồng chấm bi, đi thêm một đôi giày đế xuồng màu đen rồi lại đứng trước gương trải hai bím tóc đuôi ngựa.
Cô gái trong gương có khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng ngần, đôi mắt to sáng, mái tóc đen dày mượt. Khi kết hợp với chiếc váy dài đến đầu gối như vậy, cô thực sự rất đẹp, là một mỹ nhân ngắm mãi không chán.
Cô xỏ đôi giày da nhỏ của mình vào, bước tới cửa lắc chiếc ổ khóa lớn ở ngoài cửa, phát ra tiếng kêu leng keng.
Chỉ trong chốc lát, Tô Bình An đã xuất hiện ở cửa, lấy chiếc chìa khóa trên cổ mình, mở ổ khóa lớn.
Tô Hảo Hảo nói: "Ba, nhốt con là không tôn trọng con. Con có thể đến Liên đoàn Phụ nữ kiện ba."
Nói xong, cô tiếp tục phàn nàn: "Ba cứ coi con như tù nhân ngồi trong tù vậy."
Tô Bình An vẻ mặt bị tổn thương: "Ba một tay nuôi con, hiện tại con lại muốn kiện ba? Cứ để ba chết đi cho xong."
Hai ba con trông rất giống nhau, tuy Tô Bình An là một đầu bếp nhưng lại không béo, ngược lại trông tràn đầy sức sống, không giống một người hay bôn ba vất vả khắp nơi chút nào, ông tỏ vẻ uất ức như vậy cũng thật sựu khiến người khác thấy thương tiếc.
Nếu không phải vì vẻ ngoài điển trai của mình, mẹ ruột của Tô Hảo Hảo, Thẩm Như Hoa, cũng sẽ không thích Tô Bình An từ nông thôn lên và gả cho ông.
Tô Hảo Hảo: "Thật là, ba, con đùa giỡn với ba nữa, trong lòng con, ba là quan trọng nhất, cho dù con có kiện chính mình, con cũng sẽ không nguyện ý kiện ba!" Lại nói: “Ba thật sự không cần phải nhốt con đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.