Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 34: Uổng Công Vui Mừng

Lục Thời Thất

05/08/2023

Lâm Kinh Nguyệt ý nghĩ sâu xa mà nhìn anh một cái, Giang Tầm vẻ mặt thản nhiên, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia khẩn trương nên vẫn là bán đứng anh.

Anh đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng sợ cái gì bản thân anh cũng không biết nữa.

Nhưng mà điều này càng làm đáy mắt anh trở nên kiên định.

Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cũng thu lại, cô nhận lấy đồ mà Giang Tầm đưa cho, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nha.”

Nhưng hiểu cái gì thì cô lại không nói ra.

Nhưng Giang Tầm dường như đã hiểu được ý của cô, anh cũng nở nụ cười, mang nụ cười tươi tắn rời đi.

Trong phòng, Lâm Kinh Nguyệt nhìn bánh quy và sô cô la nhập khẩu trong tay, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Người đàn ông này... Khụ khụ, rất tốt.

“Giang ca, thành công rồi?” Bên này, Chu Nham nhìn thấy Giang Tầm mang vẻ mặt tươi cười bước vào, anh cũng lộ ra một nụ cười thật lớn.

Sao trong lòng anh so với Giang Tầm còn kích động hơn nhỉ?

Giang Tầm thu liễm một chút, “Thành công cái gì? Mỗi ngày đều không làm việc đằng hoàng.”

“...... Vậy, vậy chuyện đó thành công chưa?”

“Thành công dễ dàng vậy sao?” Giang Tầm làm một bộ cao thâm khó dò, kiểu như muốn nói cậu không hiểu đâu.

Chu Nham trợn tròn mắt, “Làm uổng công tôi vui vẻ, tôi thấy là do cậu không được, Lâm Kinh Nguyệt là một cô gái rất tốt, người ta chướng mắt cậu cũng là bình thường.”

Giang Tầm, “Ha ha.”

Chu Nham lập tức câm miệng, người có thể lấy một đánh năm, anh không thể trêu vào.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Kinh Nguyệt thật sự không coi trọng Giang Tầm sao? Được đó, đúng là sắp có một màn kịch hay để xem.

Giang Tầm không biết vẻ mặt của Chu Nham sao lại thay đổi nhanh như vậy như vậy, nhưng mà anh cũng lười để ý.

Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt mang gùi và liềm, lên núi, tiếp tục sự nghiệp đánh cỏ lợn.

Nếm được vị ngọt của cỏ lợn, ai còn xuống ruộng nữa chứ.

“Chị Lâm ơi!” Thiết Đản và Đại Oa nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, nhảy dựng lên, ba tiểu đồng bọn khác cũng bước tới.

Bọn họ đều biết trong tay Lâm Kinh Nguyệt có kẹo.

“Lâm tỷ tỷ, chúng em cũng có thể giúp chị đánh cỏ lợn.”

“Được, vậy hôm nay chị muốn đánh ba giỏ cỏ lợn!” Lâm Kinh Nguyệt nắm chặt nắm tay, bộ dạng giống như đang muốn làm một trận lớn.

Một số trẻ em nhảy lên trong tiếng reo hò.

Ở trong núi đánh cỏ lợn có rất nhiều trẻ con, mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, có chút khiếp sợ, nhưng trong mắt đều là hâm mộ.

Lâm Kinh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều, từ xưa đến nay chuyện trọng nam khinh nữ đều trở nên rất bình thường, cho dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của mọi người về việc nên làm cha mẹ thế nào.

Nhưng mà, cho mấy đứa trẻ thêm vài viên kẹo thì cô vẫn làm được.

Cô vẫy tay chào bọn họ, “Các em, muốn ăn kẹo thì tới đây.”

Mấy cô gái nhỏ lo lắng túm lấy góc áo, trên người cõng gùi cùng với thân hình gầy yếu của các cô đã trở thành hình ảnh tương phản rõ ràng.

Cuối cùng, bọn họ vẫn lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt.



“Lâm... Chị Lâm, chúng em có thể giúp chị.” Từ nhỏ trong lòng các cô đã hiểu được, nếu không làm việc, đừng nói là kẹo, mà ngay cả cháo loãng các cô cũng không vớt được.

“Được.” Lâm Kinh Nguyệt cười, cô vốn dĩ cũng không định cho không công, “Hôm nay, các em đều giúp chị đánh cỏ lợn đi, chúng ta sẽ đem toàn bộ cỏ lợn trong núi đều nhổ sạch!”

Cô khoa trương vẫy vẫy tay nói tào lao.

Mọi người đều bật cười, tiếng cười của những đứa trẻ vang vọng ra khắp núi.

Khi Lâm Kinh Nguyệt mang theo mấy đứa nhỏ ở trên núi đánh cỏ lợn, trong đại đội lại xuất hiện con sâu bướm.

Vương Tuyết Bình và Tôn Lan Lan đã bắt đầu đánh nhau.

Vương Tuyết Bình bộc phát, Tôn Lan Lan vốn dĩ là đánh không lại, nên bị đánh đến rên rỉ kêu đau không thôi.

Chờ người xem náo nhiệt xúm lại, Vương Tuyết Bình kéo tay Tôn Lan Lan, rồi thuận thế ngã xuống, sau đó ngất đi.

Tôn Lan Lan, “...!!!?”

“Tạo nghiệt a, Tôn gia đúng là ức hiếp người khác quá đáng, Tiền Quế Hoa làm bại hoại thanh danh của Vương Tri Thanh, biến Vương Tri Thanh thành kẻ xấu, Tôn Chí Viễn đối với người một lòng vì mình lại vứt bỏ người ta, Tôn Lan Lan còn đánh người ta đến ngất xỉu!” Thím Hoa và thím Lưu ăn dưa ở tuyến đầu gào thét một tiếng.

Đừng thấy hai người bình thường run rẩy cũng không nhẹ, nhưng một khi họ chống lại Tiền Quế Hoa, họ sẽ ngay lập tức thống trị chiến trường.

“Cũng không phải sao, Vương Tri Thanh đúng là thảm quá mà.”

Đám đông cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Các người nói bậy, là cô ta đánh tôi, tôi vốn chỉ cũng chưa ra tay mà!” Ánh mắt Tôn Lan Lan đỏ bừng.

“Nhưng giờ người ngất xỉu là Vương Tri Thanh.”

“Tôi làm sao biết cô ta ngất đi thế nào, tôi cũng không ra tay mà, là cô ta, chính cô ta đã đánh tôi!” Nói xong cô lập tức muốn xé xác Vương Tuyết Bình trên mặt đất.

Nhưng lại bị thím Hoa và thím Lưu giữ lại.

Lúc ồn ào, Chi Thư đến, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn con gái mình một cái, “Ồn ào cái gì, còn không mau đưa người đến bệnh viện!”

Dù thế nào cũng là Tôn gia có lỗi với Vương Tuyết Bình.

Người ta là một cô gái tốt, cũng chỉ vì con trai mình cứu người, nên thanh danh đã bị hủy.

Được rồi, là do thao tác của vợ mình, ân cứu mạng cũng không thể nhắc tới nữa, mắt thấy người ta sắp vào cửa, trong phút cuối cùng còn bị đổi, chuyện như vậy ai có thể chịu đựng được?

Chi Thư thật sự là quá mệt mỏi.

Vương Tuyết Bình bị người ta đưa đến bệnh viện, những người khác nên làm gì thì đi làm cái đó, nhưng chuyện Tôn Lan Lan ỷ thế hiếp người, khi dễ Vương Tuyết Bình đã trở thành câu chuyện mà người ở trong đại đội đều bàn tán sau bữa cơm.

Thời gian lui về trước, trên núi, Lâm Kinh Nguyệt có thêm mấy người giúp đỡ, giao bốn lần nhiệm vụ, cô được sáu điểm.

Đánh cỏ lợn đã có được sáu điểm, ánh mắt của nhân viên chấm điểm công nhìn cô có chút vi diệu.

Nhưng có mấy đứa bé cùng với cô đến để giao nhiệm vụ, nên anh cũng không có gì để nói.

Lâm Kinh Nguyệt bảo mấy đứa nhỏ lên núi, còn cô thì trở về Tri Thanh Điểm lấy nồi đất nung đặt ở sau giỏ, sẵn tiện cầm theo dao thái và muối, lúc này mới lên núi.

“Hôm nay, chị sẽ hầm canh cho các em uống.” Phải, cô ấy đã nhặt thêm một con gà rừng nữa.

Mặc dù nó đã chết, nhưng không có vấn đề gì, có thể ăn được.

Những đứa trẻ hiếm khi có được thịt ăn nên cũng không bận tâm nhiều.



Có nước dùng để uống, mỗi đứa trẻ đều rất hạnh phúc, tất cả đều giúp cô nhặt củi, đốt lửa.

Chỉ chốc lát sau, nồi đất lập tức sôi ừng ực, thịt gà của Lâm Kinh Nguyệt cũng đã xử lý xong, cô chặt thành từng miếng nhỏ.

Cho vào nồi và đậy nắp lại.

“Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa mới nấu xong, các em mỗi người đều tự mình quay về lấy một cái chén đi, chị ở chỗ đây đợi các em.” Lâm Kinh Nguyệt vỗ trán một cái, đợi lát nữa phải uống canh như thế nào nha.

Năm chàng trai, ba cô gái, ngay lập tức bước chân chạy nhanh về nhà.

Không một ai nghi ngờ Lâm Kinh Nguyệt sẽ bưng nồi chạy mất.

“Nha đầu chết tiệt, sao bây giờ mới về? Còn không mau đi giặt quần áo cho em trai mày?” Trong nhà Chiêu Nga, cô vừa vào cửa, mẹ cô đã lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

Cô sợ hãi nhìn mẹ mình một cái, sau đó dịch vào phòng bếp, cầm lấy một cái chén rồi lập tức chạy đi.

Mặc dù khi về nhà cô rất có khả năng sẽ bị đánh, nhưng có thể ăn thịt được một bữa, cô chấp nhận liều mạng!

“Nha đầu chết, quay lại, mày lấy chén đi đâu hả? Hôm nay mày đừng hòng nghĩ đến việc ăn bữa tối, hừ!”

Ngoại trừ mấy đứa con trai, ba cô gái về nhà, hầu như tất cả đều bị mắng, còn có người bị véo tai.

Lâm Kinh Nguyệt suy nghĩ một chút, có tám đứa nhỏ, nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo*, lượng cơm cũng sẽ nhiều.

Cô lấy một vài củ khoai tây từ không gian ra, cắt nó bỏ vào bên trong.

Đợi lát nữa, nếu có đứa nào hỏi cô sẽ lập tức nói là cô lấy nó từ trong gùi ở sau lưng.

Người đầu tiên quay về chính là Chiêu Nga, nhà cô cách núi gần nhất, “Chị Lâm.....”

Trong mắt Chiêu Nga hiện lên ánh sáng khó có được.

Cuối cùng, cô cũng có thể ăn thịt được một lần, phải không?

Lâm Kinh Nguyệt đối mặt với ánh mắt như vậy, dù là lòng dạ sắt đá thế nào cũng mềm nhũn, cô gái rất gầy yếu, chín tuổi mà nhìn giống như chỉ mới sáu bảy tuổi, cơ thể chỉ còn lại một nắm xương.

“Nhanh là được rồi, chờ mọi người quay lại thì chúng ta cùng ăn.”

“Ừm.” Chiêu Nga nhìn chằm chằm vào nồi đất, không ngừng nuốt nước miếng.

Tám đứa nhỏ lục tục trở về, Thiết Đản còn mang theo hai cái bánh, “Chị Lâm, bà của em bảo em mang bánh tới cho chị.”

Những đứa trẻ khác đã rất xấu hổ khi nghe điều đó, vì chúng nó cũng không mang theo bất cứ gì cả.

--------

*Nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo:

Nông thôn Trung Quốc có câu này, “Nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo” ý muốn nói là, tiểu tử không biết làm việc chỉ biết ăn cơm, lượng cơm cực kỳ lớn, có thể khiến nhà mình ăn thành nghèo.

Tuy nhiên, ở quê hương của họ, có vẻ như câu này không có ác ý, đây là câu mà cha mẹ giả vờ mắng con cái của họ để đùa giỡn, nhưng đồng thời trong trò đùa cũng nói lên, nuôi dạy con cái không phải là chuyện dễ dàng và chua xót.

Trong các gia đình nông thôn ngày xưa, rất ít trẻ em, thường thấp nhất là hai, ba và bốn cm thậm chí là nhiều hơn nữa. Hơn nữa tuổi của con cái của họ cũng không khác nhau là mấy, vẻn vẹn chỉ chênh nhau một hoặc hai tuổi, đều là xuất phát từ trạng thái nửa lớn nửa nhỏ chỉ có thể ăn cơm không thể làm việc, ham ăn chơi bời, vui vẻ hiếu động.

Trong quá khứ, người dân ở nông thôn là như vậy, càng nghèo càng sinh nhiều, trên thực tế, suy nghĩ của người nông dân rất đơn giản, trẻ em sinh được nhiều hơn vài đứa, lớn lên sẽ là lực lượng lao động, sau đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Mặc dù, nửa đứa nhỏ có thể ăn cũng không biết làm việc, nhưng bọn họ là hy vọng của người lớn, chỉ cần bọn họ có thể ăn cơm, liền thấy được cơ thể bọn họ phát triển tốt, tương lai có thể ra sức làm việc có thể kiếm công. Mặc dù bây giờ lương thực thiếu hụt, người lớn ngoài miệng nói không dễ dàng, nhưng thật ra sâu trong lòng bọn họ, bọn họ rất vui vẻ thỏa mãn, dù mình có khổ đến đâu cũng phải để cho bọn nhỏ được ăn no.

Bây giờ nông thôn giàu có, con trai của mỗi gia đình cũng ít hơn, ăn mặc cũng không phải là một vấn đề nữa. Nhưng một nửa độ tuổi vẫn là độ tuổi đi học, không chỉ để ăn, mà còn phải chi tiêu nhiều tiền hơn. Đáng nói là họ bây giờ đã vào thành phố để mua được một ngôi nhà, hoặc thậm chí mua một chiếc xe hơi.

Đây không phải là một con số nhỏ cho nông dân già. Ngày xưa người nghèo, ăn không đủ no, gọi là “nửa lớn nửa nhỏ, ăn chết lão tử”, bây giờ nhà ai nếu có hai tiểu tử, vậy còn không lo chết à? Bây giờ phải nói là “nửa lớn nhỏ, sầu chết lão tử”!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook