Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 18: Đi Vào Thị Trấn
Lục Thời Thất
25/07/2023
Thấy cô ỷ lại vào mình như vậy, Triệu Hoa mềm nhũn, “Bây giờ đã không sao nữa rồi, em đừng sợ.”
“Ừm, có thể sống thật tốt, nhìn thấy anh, em thật sự rất vui.” Hốc mắt Lâm Tâm Nhu đỏ lên, trong mắt toàn là Triệu Hoa.
Một người phụ nữ dựa vào một người đàn ông với tất cả tấm lòng của mình.
Điều này làm cho người đàn ông được hưởng lợi rất lớn, anh đau lòng nhìn Lâm Tâm Nhu: “Ừm, anh biết, sau này em nhớ cẩn thận một chút, lỡ như em gặp chuyện không may, anh...”
Ánh mắt của Lâm Tâm Nhu chợt lóe: “Triệu Hoa ca, anh nói xem đồng chí Tôn là đối tượng của Vương Tri Thanh sao? Anh biết mà, em cũng biết bơi một chút, đồng chí Tôn cách một lớp áo kéo cánh tay của em lên, dường như khi kéo em lên cũng không tốn sức chút nào, nhưng Vương Tri Thanh...”
Bộ dạng muốn nói lại thôi này, những lời còn lại Triệu Hoa có thể tự mình suy diễn ra.
Vốn dĩ trong lòng anh có chút để ý những lời mà mấy thím kia nói, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tâm Nhu biết bơi, chắc là Tôn Chí Viễn cũng chỉ là thuận tay cứu cô ấy, nếu không sợ là ngay cả cánh tay cũng không kéo được.
Một chút khúc mắc cuối cùng trong lòng anh ta cũng không còn.
Lâm Tâm Nhu nhìn anh một cái, khóe miệng hơi cong lên một chút, nhân cơ hội nói: “Triệu Hoa ca, chuyện chúng ta là đối tượng. Hay là nói ra ngoài đi.”
Thấy Triệu Hoa khẽ nhíu mày một chút, cô cũng không nóng nảy, ánh mắt khẽ động, “Hai ngày trước, một chàng trai trong thôn đưa trứng gà cho em.”
Ánh mắt Triệu Hoa thay đổi, “Vậy em có nhận không?”
“Đương nhiên không rồi, em làm sao có thể nhận được?” Lâm Tâm Nhu vẻ mặt cứng rắn nói: “Trong lòng em nghĩ như thế nào, anh không biết sao?”
Kỳ thật cô đã nhận, trong nhà vẫn chưa gửi đồ tới, mẹ cô chỉ gửi cho cô hai mươi tệ, cô còn muốn giữ lại để mua hai cái chăn bông, bình thường đều là sống qua ngày, đều đã đi làm được mấy ngày nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy miếng thịt nào.
Triệu Hoa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có một chút cảm giác nguy cơ, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, điều kiện gia đình mình so với Lâm gia cũng kém xa.
Nhà anh chỉ có một người làm công nhân, còn nhà Lâm Tâm Nhu lại là công nhân kép, tiền lương của ba cô cũng không tệ lắm.
Con cái trong nhà lại ít, tương lai nhất định sẽ giúp đỡ cho cô.
“Chúng ta vốn là đối tượng, để cho người khác biết cũng không sao cả.”
Lâm Tâm Nhu nở nụ cười: “Triệu Hoa ca.”
Giọng nói ngọt ngào, làm cho trong lòng Triệu Hoa có một trận nóng rực.
......
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt vốn muốn ngủ một giấc, kết quả, đồng hồ sinh học đã hình thành, sáu giờ cô liền tự động thức dậy.
Thật sự là đủ rồi, ngủ lại cũng không ngủ được, nên cô liền vào không gian, cô không thiếu tiền, cho nên giờ cô cũng không muốn tùy tiện xông vào chợ đen.
Nhưng mà hôm nay vẫn có thể đi xem một chút, ai cũng không chê mình có tiền nhiều không phải sao?
Còn nữa, ba năm sau quay về thành phố, cô cũng không có ý định quay về căn nhà kia, cô muốn trực tiếp tới thủ đô, an trí nhà cửa cũng cần không ít tiền, nên đều phải làm chuẩn bị.
Trong không gian của cô có rất nhiều gạo và lúa mì, mảnh đất trước nhà kho còn có thể gieo trồng nên cô không sợ hết lương thực.
Ngoài ra, còn có vườn cây ăn quả và trang trại, trái cây và thịt cũng có thể bán được.
Ai, Lâm Kinh Nguyệt làm ra vẻ thở dài, con gái ruột của ông trời đúng thật là tốt, đi đến đâu cũng là phú bà.
Ông trời ơi.....
Sau hơn một tiếng làm việc trong không gian, cô đi ra ngoài để chuẩn bị đun nước nóng để tắm.
“Đang nấu bữa sáng?” Trong bếp Giang Tầm và Chu Nham đang ở đây.
Bếp của cô còn chưa có nồi sắt, lần này cô muốn đi huyện thành xem một chút, xem xem mình có thể lấy được một cái hay không.
“Ừm, làm luôn phần của cô.” Giang Tầm đang nhào bột, “Hôm nay ăn mì với trứng.”
“Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Lâm Kinh Nguyệt mặt mày cong cong, huống chi phải nói tới, tuần này ba người cơ bản đều cùng nhau ăn.
Tay nghề của Giang Tầm đúng là tuyệt thật.
Chỉ có nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra được một món ăn ngon.
“Tôi đi lấy hai quả trứng gà.” Cô vội vã chạy về.
Giang Tầm còn chưa kịp nói, một phút sau, cô đã quay lại, giữa bàn tay trắng nõn nằm hai quả trứng gà, “Cho anh.”
Giang Tầm bất đắc dĩ cười cười, nhận lấy.
Anh cũng biết rõ cô là người như thế nào, cô không muốn chiếm tiện nghi của người khác, người khác cũng đừng mơ mà chiếm tiện nghi của cô.
“Đúng rồi, hôm nay chúng tôi muốn đi huyện thành, cô có đi không?” Chu Nham đang đốt lửa, ngẩng đầu hỏi.
Anh ta phát hiện Lâm Kinh Nguyệt và mấy tri thanh khác tuyệt đối không giống nhau.
Làm người sảng khoái, thẳng thắn, không có quá nhiều khúc mắc.
Dễ dàng hòa hợp.
“Đi nha, thật vất vả mới nghỉ ngơi được một ngày mà.” Lâm Kinh Nguyệt nhìn thoáng qua nước nóng đang được đun ở trong nồi bên cạnh, “Hai người nấu hả?”
“Ừm, cô dùng trước đi.” Giang Tầm đang trộn mì.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không khách sáo, “Đợi lát nữa tôi sẽ nấu lại cho anh.”
Cô lấy xô để đựng nước, phòng bên cạnh cô là phòng tắm của các cô gái.
Cô có một chậu gỗ để tắm, do bác Thủy Sinh làm.
Cô tắm rửa rất nhanh, thay một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu vàng nhạt, phối hợp với váy hoa nền trắng, đi giày thể thao, tóc buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, lộng lẫy như đào mận.
Cười đẹp không sao tả xiết, Chu Nham ngẩn người.
Giang Tầm ho nhẹ một tiếng, “Mì nấu xong rồi.”
Anh đưa cho Lâm Kinh Nguyệt một chén, bên trong có hai quả trứng luộc, mấy cọng rau xanh, dầu ớt đỏ đỏ, nhìn là thấy thèm.
“Giang Tầm, tay nghề của anh đúng là rất tuyệt.” Lâm Kinh Nguyệt ăn một miếng mì, giơ ngón tay cái lên về phía Giang Tầm.
Cô cũng không biết từ lúc nào mà mình lại xưng hô từ Giang Tri Thanh trực tiếp biến thành Giang Tầm.
Trong mắt Giang Tầm bắt được một chút tin tức, “Tôi tự mình nghĩ ra, cô thích là tốt rồi.”
Lâm Kinh Nguyệt hơi dừng lại, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là trong ánh mắt sáng ngời.
Chu Nham...
Sao anh lại cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?
Những người khác đi ra, nhìn thấy ba người bưng tô mì lên ăn, trong tô còn có thêm trứng luộc, vẻ mặt họ đều khác nhau.
Vương Tuyết Bình đánh giá Lâm Kinh Nguyệt một cái, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, sao cô không nhớ là Lâm Kinh Nguyệt đẹp như vậy?
Đối với đánh giá của cô, Lâm Kinh Nguyệt cũng cảm giác được, trong lòng lưu lại một cái tâm nhãn, chuyện gì xảy ra rồi sẽ biết.
“Kinh Nguyệt, lát nữa có phải cô muốn đi vào thị trấn phải không? Chờ tôi một lát, chúng ta cùng nhau đi đi.” Hạ Nam đang rửa mặt, nhìn thấy váy trên người Lâm Kinh Nguyệt, cô liền hỏi.
“Được.” Cả Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt cảm thấy cũng không tệ lắm, Hạ Nam cũng là một trong số đó.
Mặc dù có hơi ích kỷ, nhưng thế này mới bình thường nha, cô so với Hạ Nam còn ích kỷ hơn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hạ Nam nhanh chóng thu xếp xong xuôi, thay áo sơ mi hoa vụn và quần đen.
Giang Tầm và Chu Nham một trước một sau đi ra, Giang Tầm là áo sơ mi màu lam quần đen, quần áo rất đơn giản, nhưng mặc trên người anh thì lại khác.
Cây thông xanh như ngọc, đá tích tụ như ngọc.
Tùng Thúy trên đỉnh núi tuyết có lẽ cũng là như thế này.
Bốn người ra khỏi Tri Thanh điểm, hôm nay tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi, trong đại đội có xe kéo để vào huyện thành.
Khi họ đến cổng làng, có một vài người đã ở trên xe kéo.
“Lâm Tri Thanh, mau tới đây, nếu không lát nữa sẽ không còn chỗ nữa.” Thím Xuân nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, ánh mắt sáng ngời, vội vàng phất tay.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không giả bộ, cùng ba người chào hỏi một tiếng, ngay lập tức chạy vọt tới, sau đó nhảy lên xe kéo một cái cực kỳ soái*, hoàn toàn không có ý thức được mình đang mặc váy.
*Đẹp trai, ngầu...
Mọi người: “.....”
Cô xoay người đưa tay về phía Hạ Nam, “Mau lên đây đi.”
Hạ Nam được cô thoải mái kéo lên xe kéo, tiếp theo là Giang Tầm và Chu Nham.
Bốn người ngồi xuống, cũng chỉ còn hai vị trí.
Đến nhanh nhất, là thím Tôn, cũng chính là vợ của Chi Thư và con gái của bà, là cô gái bím tóc ngày đầu tiên đến làm công đã nhắm vào Lâm Kinh Nguyệt.
“Ừm, có thể sống thật tốt, nhìn thấy anh, em thật sự rất vui.” Hốc mắt Lâm Tâm Nhu đỏ lên, trong mắt toàn là Triệu Hoa.
Một người phụ nữ dựa vào một người đàn ông với tất cả tấm lòng của mình.
Điều này làm cho người đàn ông được hưởng lợi rất lớn, anh đau lòng nhìn Lâm Tâm Nhu: “Ừm, anh biết, sau này em nhớ cẩn thận một chút, lỡ như em gặp chuyện không may, anh...”
Ánh mắt của Lâm Tâm Nhu chợt lóe: “Triệu Hoa ca, anh nói xem đồng chí Tôn là đối tượng của Vương Tri Thanh sao? Anh biết mà, em cũng biết bơi một chút, đồng chí Tôn cách một lớp áo kéo cánh tay của em lên, dường như khi kéo em lên cũng không tốn sức chút nào, nhưng Vương Tri Thanh...”
Bộ dạng muốn nói lại thôi này, những lời còn lại Triệu Hoa có thể tự mình suy diễn ra.
Vốn dĩ trong lòng anh có chút để ý những lời mà mấy thím kia nói, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tâm Nhu biết bơi, chắc là Tôn Chí Viễn cũng chỉ là thuận tay cứu cô ấy, nếu không sợ là ngay cả cánh tay cũng không kéo được.
Một chút khúc mắc cuối cùng trong lòng anh ta cũng không còn.
Lâm Tâm Nhu nhìn anh một cái, khóe miệng hơi cong lên một chút, nhân cơ hội nói: “Triệu Hoa ca, chuyện chúng ta là đối tượng. Hay là nói ra ngoài đi.”
Thấy Triệu Hoa khẽ nhíu mày một chút, cô cũng không nóng nảy, ánh mắt khẽ động, “Hai ngày trước, một chàng trai trong thôn đưa trứng gà cho em.”
Ánh mắt Triệu Hoa thay đổi, “Vậy em có nhận không?”
“Đương nhiên không rồi, em làm sao có thể nhận được?” Lâm Tâm Nhu vẻ mặt cứng rắn nói: “Trong lòng em nghĩ như thế nào, anh không biết sao?”
Kỳ thật cô đã nhận, trong nhà vẫn chưa gửi đồ tới, mẹ cô chỉ gửi cho cô hai mươi tệ, cô còn muốn giữ lại để mua hai cái chăn bông, bình thường đều là sống qua ngày, đều đã đi làm được mấy ngày nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy miếng thịt nào.
Triệu Hoa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có một chút cảm giác nguy cơ, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, điều kiện gia đình mình so với Lâm gia cũng kém xa.
Nhà anh chỉ có một người làm công nhân, còn nhà Lâm Tâm Nhu lại là công nhân kép, tiền lương của ba cô cũng không tệ lắm.
Con cái trong nhà lại ít, tương lai nhất định sẽ giúp đỡ cho cô.
“Chúng ta vốn là đối tượng, để cho người khác biết cũng không sao cả.”
Lâm Tâm Nhu nở nụ cười: “Triệu Hoa ca.”
Giọng nói ngọt ngào, làm cho trong lòng Triệu Hoa có một trận nóng rực.
......
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt vốn muốn ngủ một giấc, kết quả, đồng hồ sinh học đã hình thành, sáu giờ cô liền tự động thức dậy.
Thật sự là đủ rồi, ngủ lại cũng không ngủ được, nên cô liền vào không gian, cô không thiếu tiền, cho nên giờ cô cũng không muốn tùy tiện xông vào chợ đen.
Nhưng mà hôm nay vẫn có thể đi xem một chút, ai cũng không chê mình có tiền nhiều không phải sao?
Còn nữa, ba năm sau quay về thành phố, cô cũng không có ý định quay về căn nhà kia, cô muốn trực tiếp tới thủ đô, an trí nhà cửa cũng cần không ít tiền, nên đều phải làm chuẩn bị.
Trong không gian của cô có rất nhiều gạo và lúa mì, mảnh đất trước nhà kho còn có thể gieo trồng nên cô không sợ hết lương thực.
Ngoài ra, còn có vườn cây ăn quả và trang trại, trái cây và thịt cũng có thể bán được.
Ai, Lâm Kinh Nguyệt làm ra vẻ thở dài, con gái ruột của ông trời đúng thật là tốt, đi đến đâu cũng là phú bà.
Ông trời ơi.....
Sau hơn một tiếng làm việc trong không gian, cô đi ra ngoài để chuẩn bị đun nước nóng để tắm.
“Đang nấu bữa sáng?” Trong bếp Giang Tầm và Chu Nham đang ở đây.
Bếp của cô còn chưa có nồi sắt, lần này cô muốn đi huyện thành xem một chút, xem xem mình có thể lấy được một cái hay không.
“Ừm, làm luôn phần của cô.” Giang Tầm đang nhào bột, “Hôm nay ăn mì với trứng.”
“Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Lâm Kinh Nguyệt mặt mày cong cong, huống chi phải nói tới, tuần này ba người cơ bản đều cùng nhau ăn.
Tay nghề của Giang Tầm đúng là tuyệt thật.
Chỉ có nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra được một món ăn ngon.
“Tôi đi lấy hai quả trứng gà.” Cô vội vã chạy về.
Giang Tầm còn chưa kịp nói, một phút sau, cô đã quay lại, giữa bàn tay trắng nõn nằm hai quả trứng gà, “Cho anh.”
Giang Tầm bất đắc dĩ cười cười, nhận lấy.
Anh cũng biết rõ cô là người như thế nào, cô không muốn chiếm tiện nghi của người khác, người khác cũng đừng mơ mà chiếm tiện nghi của cô.
“Đúng rồi, hôm nay chúng tôi muốn đi huyện thành, cô có đi không?” Chu Nham đang đốt lửa, ngẩng đầu hỏi.
Anh ta phát hiện Lâm Kinh Nguyệt và mấy tri thanh khác tuyệt đối không giống nhau.
Làm người sảng khoái, thẳng thắn, không có quá nhiều khúc mắc.
Dễ dàng hòa hợp.
“Đi nha, thật vất vả mới nghỉ ngơi được một ngày mà.” Lâm Kinh Nguyệt nhìn thoáng qua nước nóng đang được đun ở trong nồi bên cạnh, “Hai người nấu hả?”
“Ừm, cô dùng trước đi.” Giang Tầm đang trộn mì.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không khách sáo, “Đợi lát nữa tôi sẽ nấu lại cho anh.”
Cô lấy xô để đựng nước, phòng bên cạnh cô là phòng tắm của các cô gái.
Cô có một chậu gỗ để tắm, do bác Thủy Sinh làm.
Cô tắm rửa rất nhanh, thay một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu vàng nhạt, phối hợp với váy hoa nền trắng, đi giày thể thao, tóc buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, lộng lẫy như đào mận.
Cười đẹp không sao tả xiết, Chu Nham ngẩn người.
Giang Tầm ho nhẹ một tiếng, “Mì nấu xong rồi.”
Anh đưa cho Lâm Kinh Nguyệt một chén, bên trong có hai quả trứng luộc, mấy cọng rau xanh, dầu ớt đỏ đỏ, nhìn là thấy thèm.
“Giang Tầm, tay nghề của anh đúng là rất tuyệt.” Lâm Kinh Nguyệt ăn một miếng mì, giơ ngón tay cái lên về phía Giang Tầm.
Cô cũng không biết từ lúc nào mà mình lại xưng hô từ Giang Tri Thanh trực tiếp biến thành Giang Tầm.
Trong mắt Giang Tầm bắt được một chút tin tức, “Tôi tự mình nghĩ ra, cô thích là tốt rồi.”
Lâm Kinh Nguyệt hơi dừng lại, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là trong ánh mắt sáng ngời.
Chu Nham...
Sao anh lại cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?
Những người khác đi ra, nhìn thấy ba người bưng tô mì lên ăn, trong tô còn có thêm trứng luộc, vẻ mặt họ đều khác nhau.
Vương Tuyết Bình đánh giá Lâm Kinh Nguyệt một cái, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, sao cô không nhớ là Lâm Kinh Nguyệt đẹp như vậy?
Đối với đánh giá của cô, Lâm Kinh Nguyệt cũng cảm giác được, trong lòng lưu lại một cái tâm nhãn, chuyện gì xảy ra rồi sẽ biết.
“Kinh Nguyệt, lát nữa có phải cô muốn đi vào thị trấn phải không? Chờ tôi một lát, chúng ta cùng nhau đi đi.” Hạ Nam đang rửa mặt, nhìn thấy váy trên người Lâm Kinh Nguyệt, cô liền hỏi.
“Được.” Cả Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt cảm thấy cũng không tệ lắm, Hạ Nam cũng là một trong số đó.
Mặc dù có hơi ích kỷ, nhưng thế này mới bình thường nha, cô so với Hạ Nam còn ích kỷ hơn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hạ Nam nhanh chóng thu xếp xong xuôi, thay áo sơ mi hoa vụn và quần đen.
Giang Tầm và Chu Nham một trước một sau đi ra, Giang Tầm là áo sơ mi màu lam quần đen, quần áo rất đơn giản, nhưng mặc trên người anh thì lại khác.
Cây thông xanh như ngọc, đá tích tụ như ngọc.
Tùng Thúy trên đỉnh núi tuyết có lẽ cũng là như thế này.
Bốn người ra khỏi Tri Thanh điểm, hôm nay tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi, trong đại đội có xe kéo để vào huyện thành.
Khi họ đến cổng làng, có một vài người đã ở trên xe kéo.
“Lâm Tri Thanh, mau tới đây, nếu không lát nữa sẽ không còn chỗ nữa.” Thím Xuân nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, ánh mắt sáng ngời, vội vàng phất tay.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không giả bộ, cùng ba người chào hỏi một tiếng, ngay lập tức chạy vọt tới, sau đó nhảy lên xe kéo một cái cực kỳ soái*, hoàn toàn không có ý thức được mình đang mặc váy.
*Đẹp trai, ngầu...
Mọi người: “.....”
Cô xoay người đưa tay về phía Hạ Nam, “Mau lên đây đi.”
Hạ Nam được cô thoải mái kéo lên xe kéo, tiếp theo là Giang Tầm và Chu Nham.
Bốn người ngồi xuống, cũng chỉ còn hai vị trí.
Đến nhanh nhất, là thím Tôn, cũng chính là vợ của Chi Thư và con gái của bà, là cô gái bím tóc ngày đầu tiên đến làm công đã nhắm vào Lâm Kinh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.