Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 9: Giang Tầm
Lục Thời Thất
17/07/2023
Nhưng cô vẫn bình tĩnh.
Cả gia đình hơn mười người trong nhà bác Thủy Sinh, nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt trong nháy mắt đều sửng sốt một chút, trời ơi, nữ tri thanh mới tới này dáng vẻ cũng quá xinh đẹp đi.
“Thủy Sinh đại ca, đây là Lâm Tri Thanh mới tới, con bé muốn anh làm giúp một cái giường, còn có một cái ngăn kéo cùng tủ quần áo, chính là căn phòng nhỏ của Tri Thanh viện.” Thím Xuân nói chuyện rất sảng khoái, lập tức nói rõ.
Lâm Kinh Nguyệt cũng mỉm cười nói, “Chào bác Thủy Sinh, cháu đang rất vội, có thể buổi chiều sẽ phải làm phiền bác làm giúp cháu.”
Trên đường đến, thím Xuân đã nói với cô, làm tủ phải có một mảnh gỗ lớn nhưng bản thân cô lại không có gỗ.
Cho nên phí sẽ đắt hơn một chút, cộng thêm tiền công nữa, chắc sẽ mất tầm 18 tệ.
Lâm Kinh Nguyệt quyết định đưa ra 8 tệ, tủ quần áo cô ấy muốn không quá lớn, vì vậy tủ quần áo là 5 tệ, ngăn kéo 3 tệ, tiền công là 2 tệ, chắc như vậy cũng tạm được.
Cô ấy không thiếu tiền, nhưng cô ấy cũng không thể hào phóng.
Thời đại này không cho phép mọi người ra tay hào phóng.
Cái giường kia thì bác Thủy Sinh dẫn theo hai đứa con trai của ông ấy cùng làm, chắc nửa ngày là có thể làm xong.
Bác Thủy Sinh lau miệng và cười ha hả, “Được, chiều nay bác có làm xong những thứ khác cho cháu, tủ thì phải đợi hai ngày. Nhưng mà trong nhà bác đã có tủ được làm sẵn, nên sau khi làm giường xong, cháu có thể lấy nó dùng trước.”
Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, “Được, vậy cảm ơn bác Thủy Sinh.”
Cô suy nghĩ một chút, “Đúng rồi, cháu còn thiếu một cái ghế, một cái chậu gỗ, một cái bàn nhỏ dùng ở trên giường...”
Cô đã cố gắng hết sức để nói ra những thứ mình nghĩ ra, cô phải mua sắm đầy đủ trong một lần vì cô còn phải sống ở đây vài năm nữa.
“Đều có, chậu gỗ những thứ này dễ làm, trong nhà cũng có làm sẵn, cháu tới đây chọn một cái đi, lát nữa Thanh Mộc sẽ đem qua cho cháu.”
Thanh Mộc là con trai út của bác Thủy Sinh, nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ cao lớn cường tráng.
Thấy ba nhắc đến mình, hắn gãi đầu cười ngây ngô.
“Vậy được, cảm ơn đồng chí Thanh Mộc, bác Thủy Sinh, bác xem mấy thứ này giá khoảng bao nhiêu?” Bây giờ không cho phép mua bán, nhưng bí mật đổi đồ chắc vẫn có thể.
Đặc biệt là ở nông thôn, lấy vật đổi vật là thuận tiện nhất, nhưng Lâm Kinh Nguyệt tới đây chỉ mang theo một cái vali, những thứ khác đều ở trong không gian, bây giờ lấy ra một bao lương thực, đây không phải là đang nói nhảm sao?
Bác Thủy Sinh nhìn thím Xuân đang cười tủm tỉm, trong lòng hiểu rõ, Lâm tri thanh này đã giành được sự ưu ái của vợ đại đội trưởng, vì thế ông suy nghĩ một chút, “Tám tệ là được rồi.”
“Vậy sao được?” Lâm Kinh Nguyệt cũng không muốn lợi dụng người khác, cô không lợi dụng người khác, cũng sẽ không để người khác lợi dụng mình.
“Mười tệ đi.”
Nói xong, cô lấy trong túi ra hai nắm kẹo trái cây đưa cho lũ trẻ trong sân.
“Nào, chị cho mấy đứa kẹo, chia nhau ăn đi.” Có hơn 20 viên kẹo trong hai nắm tay.
Bất kể già trẻ.
Thím Thủy Sinh trợn mắt, trong lòng co quắp, thật là nhiều kẹo!
Đôi mắt của bọn trẻ như phát ra ánh sáng, nhưng chúng vẫn liếc nhìn ông nội của chúng, bác Thủy Sinh bất lực, trong lòng tính toán lại làm một cái chậu gỗ lớn cho Lâm Kinh Nguyệt, lúc này mới nói với mấy đứa cháu trai: “Cầm đi.”
Mấy đứa nhỏ cầm kẹo, trông thật cẩn thận khiến người ta không khỏi xót xa.
Sau khi sự việc được giải quyết xong xuôi, Lâm Kinh Nguyệt và thím Xuân tách ra sau khi họ ra khỏi nhà của bác Thủy Sinh, cô quay lại Tri Thanh viện.
Trên đường đi, cô gặp phải mấy nhóc con đang đánh nhau, cô thích thú nhìn bọn nhóc một hồi, chờ bọn nhóc phân thắng thắng bại mới vỗ tay rời đi.
Khi cô về tới Tri Thanh điểm, mọi người đang ăn uống và nghỉ ngơi trong sân.
Lâm Kinh Nguyệt vừa trở về, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người cô, điều này làm cho sắc mặt Lâm Tâm Nhu vừa rồi “biểu diễn” có chút vặn vẹo.
“Lâm tri thanh, vừa nãy cô đi đâu thế?” Tạ Văn Quyên trợn mắt hỏi.
Vừa rồi mọi người đã giới thiệu với nhau, Lâm Kinh Nguyệt có trí nhớ rất tốt, đương nhiên biết tên của cô ta.
Trong số bảy tri thanh cũ, cô biết năm người, còn có hai người không có ở đây.
“Ra ngoài đi dạo.” Lâm Kinh Nguyệt lặng lẽ mỉm cười.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, Tạ Văn Quyên bĩu môi, cô ta còn muốn nói cái gì đó, nhưng cửa lớn của tri thanh điểm lại bị đẩy ra.
Lâm Kinh Nguyệt nghe được động tĩnh quay đầu lại.
Không ngờ, cô lại đụng phải một đôi mắt sâu như sao của người đàn ông, anh ta mặc áo sơ mi xanh, quần tây đen, tóc anh dài vừa phải, vừa vặn lộ ra hàng lông mày đẹp đẽ, sạch sẽ lưu loát, tuấn dật vô song (tuấn tú không gì sánh được).
Nơi này lại có cực phẩm cỡ này!
Lâm Kinh Nguyệt trong lòng khẽ cau mày một chút, nhưng trên mặt lại không có gì thay đổi.
Cô nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, lại phát hiện ánh mắt Tạ Văn Quyên thay đổi, hai má có đỏ bừng không rõ ràng.
“Giang tri thanh, anh về rồi à.”
Giọng nói còn cố ý nhõng nhẽo, khiến cho Lâm Kinh Nguyệt khóe miệng giật giật.
Giang Tầm gật đầu một cách qua loa, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rơi vào trên người Tạ Văn Quyên.
Chu Nham phía sau anh âm thầm trợn tròn mắt, “Tạ tri thanh, thị lực của cô không tốt sao? Tôi lớn như vậy mà cô không nhìn thấy sao?”
Sắc mặt Tạ Văn Quyên đỏ bừng, trong lòng cô căm ghét Chu Nham.
“Phụt haha...” Hạ Nam không nhịn được cười ra tiếng, mà Lâm Tân Kiến sắc mặt vốn dĩ không tốt, giờ phút này cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Quả nhiên hạnh phúc của mọi người đều được xây dựng trên nổi đau của người khác.
“Cười cái gì mà cười!” Tạ Văn Quyên không nhịn được, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Nam một cái, xoay người chạy vào phòng.
Chu Nham trợn tròn mắt, khi nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, lại thay đổi biểu cảm, “Cô là tri thanh mới tới đúng không? Tôi tên là Chu Nham, đồng chí tên cô là gì?”
Anh ta nghiêng đầu, cười rất tươi sáng.
Hoàn toàn không ác liệt như lúc trêu chọc Tạ Văn Quyên.
Lâm Kinh Nguyệt bật cười, “Lâm Kinh Nguyệt. “
“Giang Tầm.”
“Ai?” Chu Nham ngạc nhiên nhìn về phía Giang Tầm, Giang Tầm lại không nhìn hắn, sau khi gật đầu với Lâm Kinh Nguyệt, anh ta ngồi xổm bên giếng và rửa tay.
Mấy tri thanh cũ nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Kinh Nguyệt và Giang Tầm với đôi mắt đen tối.
“Lâm tri thanh, chúng tôi tới đưa giường cho cô.” Một giọng nói phá vỡ bầu không khí có chút vi diệu của Tri Thanh viện.
Là bác Thủy Sinh và hai đứa con trai của ông ấy, họ mang theo một đống đồ đạc, tất cả đều do Lâm Kinh Nguyệt mua.
Mọi người nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt bận rộn bên ngoài, đều có chút kinh ngạc, mấy tri thanh cũ cũng không ngờ, cô vừa mới tới đã ngay lập tức thích nghi nhanh như vậy, tri thanh mới này không ngờ lại mua nhiều đồ như vậy.
“Aiz, cậu...” Chu Nham ngồi xổm bên cạnh Giang Tầm, dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Vừa rồi cậu...”
“Cậu rất rảnh rỗi?” Giang Tầm lạnh lùng nhìn Chu Nham một cái.
“...”
Lâm Kinh Nguyệt lấy vali của mình ra, trong phòng đã có giường, nhưng mà giườn này đêm nay cũng không ngủ được, chăn bông của cô cũng không ở bên ngoài.
Nhưng Lâm Kinh Nguyệt đã lên kế hoạch xong, đêm nay cô sẽ không ở lại tri thanh điểm.
Khoảng hai giờ, chiếc giường đã hoàn thành và cũng không mất quá nhiều thời gian.
Lúc này trời còn chưa tối, Lâm Kinh Nguyệt tiễn người rời đi, dọn hết đồ đạc vào, sau khi khóa cửa lại, liền xoay người ra khỏi tri thanh điểm.
Lâm Kinh Nguyệt cầm thư giới thiệu lấy được từ nhà của đội trưởng, sau đó vào thành phố.
Đêm nay cô sẽ ở trong ký túc xá trong thành phố, tân tri thanh đều có một ngày để nghỉ ngơi và hồi sức, ngày mai là thời gian để cho bọn họ mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Đại đội trưởng tuy dặn dò một chút, nhưng cô mặc kệ ông ta.
Chủ yếu là mấy năm nay ông ta đã quen với những tri thanh lập dị này, tri thanh không làm chuyện xấu ông ta lại không quen.
PS: Viết sách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nam chính xuất hiện ở mười chương đầu, ha ha, trước kia viết sách nam chính phải hơn năm mươi chương mới xuất hiện.
Cả gia đình hơn mười người trong nhà bác Thủy Sinh, nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt trong nháy mắt đều sửng sốt một chút, trời ơi, nữ tri thanh mới tới này dáng vẻ cũng quá xinh đẹp đi.
“Thủy Sinh đại ca, đây là Lâm Tri Thanh mới tới, con bé muốn anh làm giúp một cái giường, còn có một cái ngăn kéo cùng tủ quần áo, chính là căn phòng nhỏ của Tri Thanh viện.” Thím Xuân nói chuyện rất sảng khoái, lập tức nói rõ.
Lâm Kinh Nguyệt cũng mỉm cười nói, “Chào bác Thủy Sinh, cháu đang rất vội, có thể buổi chiều sẽ phải làm phiền bác làm giúp cháu.”
Trên đường đến, thím Xuân đã nói với cô, làm tủ phải có một mảnh gỗ lớn nhưng bản thân cô lại không có gỗ.
Cho nên phí sẽ đắt hơn một chút, cộng thêm tiền công nữa, chắc sẽ mất tầm 18 tệ.
Lâm Kinh Nguyệt quyết định đưa ra 8 tệ, tủ quần áo cô ấy muốn không quá lớn, vì vậy tủ quần áo là 5 tệ, ngăn kéo 3 tệ, tiền công là 2 tệ, chắc như vậy cũng tạm được.
Cô ấy không thiếu tiền, nhưng cô ấy cũng không thể hào phóng.
Thời đại này không cho phép mọi người ra tay hào phóng.
Cái giường kia thì bác Thủy Sinh dẫn theo hai đứa con trai của ông ấy cùng làm, chắc nửa ngày là có thể làm xong.
Bác Thủy Sinh lau miệng và cười ha hả, “Được, chiều nay bác có làm xong những thứ khác cho cháu, tủ thì phải đợi hai ngày. Nhưng mà trong nhà bác đã có tủ được làm sẵn, nên sau khi làm giường xong, cháu có thể lấy nó dùng trước.”
Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, “Được, vậy cảm ơn bác Thủy Sinh.”
Cô suy nghĩ một chút, “Đúng rồi, cháu còn thiếu một cái ghế, một cái chậu gỗ, một cái bàn nhỏ dùng ở trên giường...”
Cô đã cố gắng hết sức để nói ra những thứ mình nghĩ ra, cô phải mua sắm đầy đủ trong một lần vì cô còn phải sống ở đây vài năm nữa.
“Đều có, chậu gỗ những thứ này dễ làm, trong nhà cũng có làm sẵn, cháu tới đây chọn một cái đi, lát nữa Thanh Mộc sẽ đem qua cho cháu.”
Thanh Mộc là con trai út của bác Thủy Sinh, nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ cao lớn cường tráng.
Thấy ba nhắc đến mình, hắn gãi đầu cười ngây ngô.
“Vậy được, cảm ơn đồng chí Thanh Mộc, bác Thủy Sinh, bác xem mấy thứ này giá khoảng bao nhiêu?” Bây giờ không cho phép mua bán, nhưng bí mật đổi đồ chắc vẫn có thể.
Đặc biệt là ở nông thôn, lấy vật đổi vật là thuận tiện nhất, nhưng Lâm Kinh Nguyệt tới đây chỉ mang theo một cái vali, những thứ khác đều ở trong không gian, bây giờ lấy ra một bao lương thực, đây không phải là đang nói nhảm sao?
Bác Thủy Sinh nhìn thím Xuân đang cười tủm tỉm, trong lòng hiểu rõ, Lâm tri thanh này đã giành được sự ưu ái của vợ đại đội trưởng, vì thế ông suy nghĩ một chút, “Tám tệ là được rồi.”
“Vậy sao được?” Lâm Kinh Nguyệt cũng không muốn lợi dụng người khác, cô không lợi dụng người khác, cũng sẽ không để người khác lợi dụng mình.
“Mười tệ đi.”
Nói xong, cô lấy trong túi ra hai nắm kẹo trái cây đưa cho lũ trẻ trong sân.
“Nào, chị cho mấy đứa kẹo, chia nhau ăn đi.” Có hơn 20 viên kẹo trong hai nắm tay.
Bất kể già trẻ.
Thím Thủy Sinh trợn mắt, trong lòng co quắp, thật là nhiều kẹo!
Đôi mắt của bọn trẻ như phát ra ánh sáng, nhưng chúng vẫn liếc nhìn ông nội của chúng, bác Thủy Sinh bất lực, trong lòng tính toán lại làm một cái chậu gỗ lớn cho Lâm Kinh Nguyệt, lúc này mới nói với mấy đứa cháu trai: “Cầm đi.”
Mấy đứa nhỏ cầm kẹo, trông thật cẩn thận khiến người ta không khỏi xót xa.
Sau khi sự việc được giải quyết xong xuôi, Lâm Kinh Nguyệt và thím Xuân tách ra sau khi họ ra khỏi nhà của bác Thủy Sinh, cô quay lại Tri Thanh viện.
Trên đường đi, cô gặp phải mấy nhóc con đang đánh nhau, cô thích thú nhìn bọn nhóc một hồi, chờ bọn nhóc phân thắng thắng bại mới vỗ tay rời đi.
Khi cô về tới Tri Thanh điểm, mọi người đang ăn uống và nghỉ ngơi trong sân.
Lâm Kinh Nguyệt vừa trở về, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người cô, điều này làm cho sắc mặt Lâm Tâm Nhu vừa rồi “biểu diễn” có chút vặn vẹo.
“Lâm tri thanh, vừa nãy cô đi đâu thế?” Tạ Văn Quyên trợn mắt hỏi.
Vừa rồi mọi người đã giới thiệu với nhau, Lâm Kinh Nguyệt có trí nhớ rất tốt, đương nhiên biết tên của cô ta.
Trong số bảy tri thanh cũ, cô biết năm người, còn có hai người không có ở đây.
“Ra ngoài đi dạo.” Lâm Kinh Nguyệt lặng lẽ mỉm cười.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, Tạ Văn Quyên bĩu môi, cô ta còn muốn nói cái gì đó, nhưng cửa lớn của tri thanh điểm lại bị đẩy ra.
Lâm Kinh Nguyệt nghe được động tĩnh quay đầu lại.
Không ngờ, cô lại đụng phải một đôi mắt sâu như sao của người đàn ông, anh ta mặc áo sơ mi xanh, quần tây đen, tóc anh dài vừa phải, vừa vặn lộ ra hàng lông mày đẹp đẽ, sạch sẽ lưu loát, tuấn dật vô song (tuấn tú không gì sánh được).
Nơi này lại có cực phẩm cỡ này!
Lâm Kinh Nguyệt trong lòng khẽ cau mày một chút, nhưng trên mặt lại không có gì thay đổi.
Cô nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, lại phát hiện ánh mắt Tạ Văn Quyên thay đổi, hai má có đỏ bừng không rõ ràng.
“Giang tri thanh, anh về rồi à.”
Giọng nói còn cố ý nhõng nhẽo, khiến cho Lâm Kinh Nguyệt khóe miệng giật giật.
Giang Tầm gật đầu một cách qua loa, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rơi vào trên người Tạ Văn Quyên.
Chu Nham phía sau anh âm thầm trợn tròn mắt, “Tạ tri thanh, thị lực của cô không tốt sao? Tôi lớn như vậy mà cô không nhìn thấy sao?”
Sắc mặt Tạ Văn Quyên đỏ bừng, trong lòng cô căm ghét Chu Nham.
“Phụt haha...” Hạ Nam không nhịn được cười ra tiếng, mà Lâm Tân Kiến sắc mặt vốn dĩ không tốt, giờ phút này cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Quả nhiên hạnh phúc của mọi người đều được xây dựng trên nổi đau của người khác.
“Cười cái gì mà cười!” Tạ Văn Quyên không nhịn được, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Nam một cái, xoay người chạy vào phòng.
Chu Nham trợn tròn mắt, khi nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, lại thay đổi biểu cảm, “Cô là tri thanh mới tới đúng không? Tôi tên là Chu Nham, đồng chí tên cô là gì?”
Anh ta nghiêng đầu, cười rất tươi sáng.
Hoàn toàn không ác liệt như lúc trêu chọc Tạ Văn Quyên.
Lâm Kinh Nguyệt bật cười, “Lâm Kinh Nguyệt. “
“Giang Tầm.”
“Ai?” Chu Nham ngạc nhiên nhìn về phía Giang Tầm, Giang Tầm lại không nhìn hắn, sau khi gật đầu với Lâm Kinh Nguyệt, anh ta ngồi xổm bên giếng và rửa tay.
Mấy tri thanh cũ nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Kinh Nguyệt và Giang Tầm với đôi mắt đen tối.
“Lâm tri thanh, chúng tôi tới đưa giường cho cô.” Một giọng nói phá vỡ bầu không khí có chút vi diệu của Tri Thanh viện.
Là bác Thủy Sinh và hai đứa con trai của ông ấy, họ mang theo một đống đồ đạc, tất cả đều do Lâm Kinh Nguyệt mua.
Mọi người nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt bận rộn bên ngoài, đều có chút kinh ngạc, mấy tri thanh cũ cũng không ngờ, cô vừa mới tới đã ngay lập tức thích nghi nhanh như vậy, tri thanh mới này không ngờ lại mua nhiều đồ như vậy.
“Aiz, cậu...” Chu Nham ngồi xổm bên cạnh Giang Tầm, dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Vừa rồi cậu...”
“Cậu rất rảnh rỗi?” Giang Tầm lạnh lùng nhìn Chu Nham một cái.
“...”
Lâm Kinh Nguyệt lấy vali của mình ra, trong phòng đã có giường, nhưng mà giườn này đêm nay cũng không ngủ được, chăn bông của cô cũng không ở bên ngoài.
Nhưng Lâm Kinh Nguyệt đã lên kế hoạch xong, đêm nay cô sẽ không ở lại tri thanh điểm.
Khoảng hai giờ, chiếc giường đã hoàn thành và cũng không mất quá nhiều thời gian.
Lúc này trời còn chưa tối, Lâm Kinh Nguyệt tiễn người rời đi, dọn hết đồ đạc vào, sau khi khóa cửa lại, liền xoay người ra khỏi tri thanh điểm.
Lâm Kinh Nguyệt cầm thư giới thiệu lấy được từ nhà của đội trưởng, sau đó vào thành phố.
Đêm nay cô sẽ ở trong ký túc xá trong thành phố, tân tri thanh đều có một ngày để nghỉ ngơi và hồi sức, ngày mai là thời gian để cho bọn họ mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Đại đội trưởng tuy dặn dò một chút, nhưng cô mặc kệ ông ta.
Chủ yếu là mấy năm nay ông ta đã quen với những tri thanh lập dị này, tri thanh không làm chuyện xấu ông ta lại không quen.
PS: Viết sách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nam chính xuất hiện ở mười chương đầu, ha ha, trước kia viết sách nam chính phải hơn năm mươi chương mới xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.