Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 28: Lâm Tâm Nhu
Lục Thời Thất
31/07/2023
Sắc trời cũng không đẹp, trời bắt đầu có mưa phùn.
Buổi sáng đội mưa nửa ngày làm việc, buổi chiều cô liền nghỉ ngơi, Lâm Kinh Nguyệt hôm nay không đi đánh cỏ lợn, cô không chịu được việc đội mưa làm việc.
Dù sao cô cũng không thiếu mấy điểm công kia.
Buổi trưa người ở Tri Thanh điểm trở về, không bao lâu, liền náo nhiệt lên.
Tôn gia muốn đến tri thanh điểm đón dâu.
Vương Tuyết Bình sáng sớm đã thay đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi màu đỏ nước, váy kẻ sọc, giày da nhỏ, còn tô son môi.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hai má hồng hồng, người cũng kiều diễm vài phần.
Sau khi Vương Tuyết Bình sống lại, xa cách với Trần Xuân Lan, bây giờ cô và Tạ Văn Quyên tương đối thân thiết.
Tạ Văn Quyên ra tay cũng hào phóng, mua cho cô một cặp vỏ gối làm quà, những người khác ít nhiều cũng tặng một ít bày tỏ tấm lòng.
Ngoại trừ mấy tri thanh mới tới.
Trong tay mọi người đều không giàu có, họ với Vương Tuyết Bình cũng không có giao tình gì.
Chỉ một lúc sau, Tôn Chí Viễn đã mang theo người đến đón dâu.
“Yo, cô dâu mới còn rất biết ý, biết đội khăn đỏ vào.” Cửa vừa mở ra, mọi người nhìn Vương Tuyết Bình ngồi trên nóc, ồn ào.
Trên mặt Tôn Chí Viễn cũng hiện lên ý cười khó có được.
“Cô dâu mới, người ta thẹn thùng đấy.”
“Đại lang, mau đón dâu đi a, bác cũng vội vàng muốn uống rượu mừng.”
“Đón tân nương tử!”
“Đón cô dâu rồi......”Mấy đứa nhỏ góp vui vỗ tay.
Tôn Chí Viễn gãi đầu, “Vợ ơi, anh tới đón em.”
Người phụ nữ dưới lớp khăn chùm đầu dừng lại và đứng dậy.
Tôn Chí Viễn vội vàng đi qua, dắt người đi ra ngoài.
Trong nhà anh có một chiếc xe đạp hai tám thanh, dùng để đón dâu rất uy phong.
Vương Tuyết Bình ngồi ở ghế sau xe, túm lấy áo sơ mi trắng của Tôn Chí Viễn, bóng lưng hai người nhìn rất xứng đôi.
Mấy Tri Thanh cũ cũng đuổi theo đi góp vui, bọn họ coi như là người nhà mẹ đẻ của Vương Tuyết Bình.
Bên này, Lâm Kinh Nguyệt tùy tiện thay một bộ quần áo, là áo sơ mi và quần đen, bởi vì trời mưa, bên ngoài cô khoác thêm một cái áo khoác nhung.
Mở cửa ra thì thấy Giang Tầm và Chu Nham còn chưa đi.
“Ô.” Giang Tầm đưa cho Lâm Kinh Nguyệt một chiếc ô.
“Cám ơn nha.” Lâm Kinh Nguyệt nhận lấy.
Trần Xuân Lan không nhận được lời mời của Vương Tuyết Bình, trong lòng không cam tâm, cô dựa vào bên cửa, nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt lại thay một bộ quần áo cô chưa từng thấy qua, nên không nhịn được mở miệng, “Lâm Tri Thanh, cô đi uống rượu mừng, tặng quà gì cho Vương Tri Thanh?”
“Xem quần áo trên người cô còn là đồ mới, chắc không phải là sẽ hào phóng tặng hai miếng vải gì đó chứ?”
Tốt nhất là chảy máu nhiều một chút.
Lâm Kinh Nguyệt mở ô ra, “Liên quan gì đến cô?”
Cô chuẩn bị hai quả trứng gà, trong đại đội ai đều như vậy, hai quả trứng gà cũng có thể rời đi.
Nếu không phải vì muốn làm rõ sự thù địch của Vương Tuyết Bình đối với mình, cô mới lười đi.
Có điều trong lòng cô đại khái cũng biết rõ.
Trần Xuân Lan bị sặc một câu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không dám nhiều lời, sợ chọc giận Lâm Kinh Nguyệt, bị đánh một trận.
Nhà Chi Thư còn rất náo nhiệt, người trong đại đội hầu như đều tới, mọi người cũng không dám từ chối lời mời của Chi Thư.
Hơn nữa đầu năm nay, có thể cọ một bữa cơm sao lại không làm?
Sau khi tới đón cô dâu mới vào, họ liền đưa cô dâu mới vào trong phòng nhưng cô dâu mới vẫn không đi ra, sắc mặt của Tiền Quế Hoa và Tôn Chí Viễn rất vi diệu, đáy mắt họ đè nén một cỗ cảm xúc.
Bọn họ nói với bên ngoài là cô dâu nhút nhát, nên không dám đi ra ngoài để mời rượu.
Cách nói này cũng quá qua loa nga, đáy lòng Lâm Kinh Nguyệt co giật, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tiệc rượu của nhà Chi Thư cũng khá thịnh soạn, có hai món thịt, món chính là bánh bao hấp với bột ngô, rất nhiều người ánh mắt đều sáng lên.
Đám Tri Thanh ngồi một bàn, ngược lại cũng không có chuyện giành đồ ăn xảy ra, nhưng Lâm Kinh Nguyệt cũng không ăn nhiều.
Cô cầm một cái bánh bao, chậm rãi xé bỏ vào miệng.
Giang Tầm ở bên cạnh thấy thế, định trở về nấu chút đồ ăn cho cô ăn.
Ăn xong một bữa cơm, người cũng lục tục ra về, nhưng mà họ hàng nhà Tôn gia đối với cô dâu mới đều có chút bất mãn.
Sau lưng đều nói, nhà cô ta ở trong thành phố thì có cái gì to tát, khinh thường người ở nông thôn à, kính rượu cũng không thèm ra.
“Tuyết Bình đây là chuyện gì xảy ra?” Trên đường trở về, Tạ Văn Quyên có chút lo lắng nói.
La Kiến Hoa, “Chắc là trong lòng vẫn còn có tức giận đi.”
Dứt lời, mọi người cũng nhớ tới, Vương Tuyết Bình vốn không muốn gả, nhưng mà bởi vì thanh danh bị hủy nên bị ép cưới.
Chuyện này nhắc tới cũng không tốt, tất cả mọi người đều không nói gì.
Trở lại Tri Thanh Điểm, mọi người đều trở về phòng của mình.
“Tôi nấu cho cô một bát mì nha?” Giang Tầm nói với Lâm Kinh Nguyệt, “Vừa rồi ở trên bàn tiệc, tôi thấy cô không ăn nhiều.”
“Anh cũng không ăn mà.”
Chu Nham, “Tôi cũng không ăn. ”
“......”
Vì vậy, một bát mì biến thành ba bát, mỗi người đều có hai quả trứng luộc, rau xanh, dầu ớt, đỏ đỏ, rau màu xanh lá cây, nước súp nóng hổi, còn có một hương vị khác nhau.
Ba người ngồi bên bếp ăn, bên ngoài mưa nhỏ.
“Nếu mỗi ngày trời đều mưa thì tốt rồi.” Chu Nham cảm thán một câu, như vậy sẽ không cần phải làm việc.
“Cậu không muốn đi làm, vậy khẩu phần lương thực của người dân cũng không có.” Giang Tầm cạn lời.
Anh đang nghĩ gì vậy?
“......”
Ăn mì xong, mỗi người đều tự rửa chén, Lâm Kinh Nguyệt đang chuẩn bị trở về phòng đọc sách thì bị Giang Tầm gọi lại.
“Làm sao vậy?”
“Cô đang học à?” Giang Tầm hạ thấp giọng, có một lần anh nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt đang đi nhặt củi thì cô ngồi trên sườn núi đọc sách.
“Ừm, ngẫu nhiên sẽ xem một ít.” Lâm Kinh Nguyệt cũng không giấu diếm.
“Cô có đầy đủ sách không?”
Cô nhíu mày một cái, “Chỉ có một bộ toán, lý, hóa thôi.”
Cô vẫn chưa tìm được tất cả sách giáo khoa.
“Nếu tôi có những quyển sách giáo khoa khác thì sao? Cô có muốn lấy không?”
Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười, mặt mày cong cong, trong mắt lóe ra ánh sáng, “Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu, sách giáo khoa lớp 12 kèm chính trị và toán học, lớp 11 kèm toán.”
“Đợi lát nữa tôi mang qua cho cô.”
Lâm Kinh Nguyệt cũng không hỏi tại sao anh lại có nhiều sách như vậy, “Cảm ơn nha.”
“Không cần khách sáo.”
Hai người nhìn nhau mà cười.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, còn chưa tới sáu giờ, chân trời đã hiện lên ánh sáng màu vàng.
Lâm Kinh Nguyệt mở cửa ra, ngáp một cái nhưng mà còn chưa kịp ngáp xong, cô liền đối mặt với một khuôn mặt đầy mây mù ở phía trước bên trái.
Tim cô lỡ một nhịp, mắt cô mở to ra.
Mẹ kiếp, cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Tại sao Vương Tuyết Bình lại ở đây???
Vậy người gả vào Tôn gia là ai?!!!
Cô bất ngờ nhìn về phía phòng của Hạ Nam và Lâm Tâm Nhu. Hạ Nam cũng đang mở cửa đi ra, bộ dạng vẫn chưa tỉnh giấc.
Vương Tuyết Bình mặt mày âm trầm, bộ dạng muốn giết người, vọt vào phòng bọn họ.
“Ah!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên ở Tri Thanh điểm, tất cả mọi người ngủ gật đều chạy ra.
“Lâm Tâm Nhu! Con khốn! Tiện nhân.....” Vương Tuyết Bình thét chói tai xông ra ngoài.
Những người khác vẻ mặt bối rối.
Bất tri bất giác họ mới hiểu được, vẻ mặt khiếp sợ!
Lúc này mọi người mới phát hiện, Tri Thanh Điểm không chỉ không có bóng dáng của Lâm Tâm Nhu, mà Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến cũng không có ở đây.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Nam và mấy tri thanh mới tới, bởi vì Lâm Kinh Nguyệt ở một mình, vậy nên Lâm Tâm Nhu và Hạ Nam ở chung một phòng, còn Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa ở chung phòng.
Hạ Nam vội vàng xua tay: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, sáng hôm qua Lâm Tâm Nhu lại ngất xỉu, Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa nói muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Cho nên Lâm Tâm Nhu cả đêm không quay về, cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Buổi sáng đội mưa nửa ngày làm việc, buổi chiều cô liền nghỉ ngơi, Lâm Kinh Nguyệt hôm nay không đi đánh cỏ lợn, cô không chịu được việc đội mưa làm việc.
Dù sao cô cũng không thiếu mấy điểm công kia.
Buổi trưa người ở Tri Thanh điểm trở về, không bao lâu, liền náo nhiệt lên.
Tôn gia muốn đến tri thanh điểm đón dâu.
Vương Tuyết Bình sáng sớm đã thay đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi màu đỏ nước, váy kẻ sọc, giày da nhỏ, còn tô son môi.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hai má hồng hồng, người cũng kiều diễm vài phần.
Sau khi Vương Tuyết Bình sống lại, xa cách với Trần Xuân Lan, bây giờ cô và Tạ Văn Quyên tương đối thân thiết.
Tạ Văn Quyên ra tay cũng hào phóng, mua cho cô một cặp vỏ gối làm quà, những người khác ít nhiều cũng tặng một ít bày tỏ tấm lòng.
Ngoại trừ mấy tri thanh mới tới.
Trong tay mọi người đều không giàu có, họ với Vương Tuyết Bình cũng không có giao tình gì.
Chỉ một lúc sau, Tôn Chí Viễn đã mang theo người đến đón dâu.
“Yo, cô dâu mới còn rất biết ý, biết đội khăn đỏ vào.” Cửa vừa mở ra, mọi người nhìn Vương Tuyết Bình ngồi trên nóc, ồn ào.
Trên mặt Tôn Chí Viễn cũng hiện lên ý cười khó có được.
“Cô dâu mới, người ta thẹn thùng đấy.”
“Đại lang, mau đón dâu đi a, bác cũng vội vàng muốn uống rượu mừng.”
“Đón tân nương tử!”
“Đón cô dâu rồi......”Mấy đứa nhỏ góp vui vỗ tay.
Tôn Chí Viễn gãi đầu, “Vợ ơi, anh tới đón em.”
Người phụ nữ dưới lớp khăn chùm đầu dừng lại và đứng dậy.
Tôn Chí Viễn vội vàng đi qua, dắt người đi ra ngoài.
Trong nhà anh có một chiếc xe đạp hai tám thanh, dùng để đón dâu rất uy phong.
Vương Tuyết Bình ngồi ở ghế sau xe, túm lấy áo sơ mi trắng của Tôn Chí Viễn, bóng lưng hai người nhìn rất xứng đôi.
Mấy Tri Thanh cũ cũng đuổi theo đi góp vui, bọn họ coi như là người nhà mẹ đẻ của Vương Tuyết Bình.
Bên này, Lâm Kinh Nguyệt tùy tiện thay một bộ quần áo, là áo sơ mi và quần đen, bởi vì trời mưa, bên ngoài cô khoác thêm một cái áo khoác nhung.
Mở cửa ra thì thấy Giang Tầm và Chu Nham còn chưa đi.
“Ô.” Giang Tầm đưa cho Lâm Kinh Nguyệt một chiếc ô.
“Cám ơn nha.” Lâm Kinh Nguyệt nhận lấy.
Trần Xuân Lan không nhận được lời mời của Vương Tuyết Bình, trong lòng không cam tâm, cô dựa vào bên cửa, nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt lại thay một bộ quần áo cô chưa từng thấy qua, nên không nhịn được mở miệng, “Lâm Tri Thanh, cô đi uống rượu mừng, tặng quà gì cho Vương Tri Thanh?”
“Xem quần áo trên người cô còn là đồ mới, chắc không phải là sẽ hào phóng tặng hai miếng vải gì đó chứ?”
Tốt nhất là chảy máu nhiều một chút.
Lâm Kinh Nguyệt mở ô ra, “Liên quan gì đến cô?”
Cô chuẩn bị hai quả trứng gà, trong đại đội ai đều như vậy, hai quả trứng gà cũng có thể rời đi.
Nếu không phải vì muốn làm rõ sự thù địch của Vương Tuyết Bình đối với mình, cô mới lười đi.
Có điều trong lòng cô đại khái cũng biết rõ.
Trần Xuân Lan bị sặc một câu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không dám nhiều lời, sợ chọc giận Lâm Kinh Nguyệt, bị đánh một trận.
Nhà Chi Thư còn rất náo nhiệt, người trong đại đội hầu như đều tới, mọi người cũng không dám từ chối lời mời của Chi Thư.
Hơn nữa đầu năm nay, có thể cọ một bữa cơm sao lại không làm?
Sau khi tới đón cô dâu mới vào, họ liền đưa cô dâu mới vào trong phòng nhưng cô dâu mới vẫn không đi ra, sắc mặt của Tiền Quế Hoa và Tôn Chí Viễn rất vi diệu, đáy mắt họ đè nén một cỗ cảm xúc.
Bọn họ nói với bên ngoài là cô dâu nhút nhát, nên không dám đi ra ngoài để mời rượu.
Cách nói này cũng quá qua loa nga, đáy lòng Lâm Kinh Nguyệt co giật, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tiệc rượu của nhà Chi Thư cũng khá thịnh soạn, có hai món thịt, món chính là bánh bao hấp với bột ngô, rất nhiều người ánh mắt đều sáng lên.
Đám Tri Thanh ngồi một bàn, ngược lại cũng không có chuyện giành đồ ăn xảy ra, nhưng Lâm Kinh Nguyệt cũng không ăn nhiều.
Cô cầm một cái bánh bao, chậm rãi xé bỏ vào miệng.
Giang Tầm ở bên cạnh thấy thế, định trở về nấu chút đồ ăn cho cô ăn.
Ăn xong một bữa cơm, người cũng lục tục ra về, nhưng mà họ hàng nhà Tôn gia đối với cô dâu mới đều có chút bất mãn.
Sau lưng đều nói, nhà cô ta ở trong thành phố thì có cái gì to tát, khinh thường người ở nông thôn à, kính rượu cũng không thèm ra.
“Tuyết Bình đây là chuyện gì xảy ra?” Trên đường trở về, Tạ Văn Quyên có chút lo lắng nói.
La Kiến Hoa, “Chắc là trong lòng vẫn còn có tức giận đi.”
Dứt lời, mọi người cũng nhớ tới, Vương Tuyết Bình vốn không muốn gả, nhưng mà bởi vì thanh danh bị hủy nên bị ép cưới.
Chuyện này nhắc tới cũng không tốt, tất cả mọi người đều không nói gì.
Trở lại Tri Thanh Điểm, mọi người đều trở về phòng của mình.
“Tôi nấu cho cô một bát mì nha?” Giang Tầm nói với Lâm Kinh Nguyệt, “Vừa rồi ở trên bàn tiệc, tôi thấy cô không ăn nhiều.”
“Anh cũng không ăn mà.”
Chu Nham, “Tôi cũng không ăn. ”
“......”
Vì vậy, một bát mì biến thành ba bát, mỗi người đều có hai quả trứng luộc, rau xanh, dầu ớt, đỏ đỏ, rau màu xanh lá cây, nước súp nóng hổi, còn có một hương vị khác nhau.
Ba người ngồi bên bếp ăn, bên ngoài mưa nhỏ.
“Nếu mỗi ngày trời đều mưa thì tốt rồi.” Chu Nham cảm thán một câu, như vậy sẽ không cần phải làm việc.
“Cậu không muốn đi làm, vậy khẩu phần lương thực của người dân cũng không có.” Giang Tầm cạn lời.
Anh đang nghĩ gì vậy?
“......”
Ăn mì xong, mỗi người đều tự rửa chén, Lâm Kinh Nguyệt đang chuẩn bị trở về phòng đọc sách thì bị Giang Tầm gọi lại.
“Làm sao vậy?”
“Cô đang học à?” Giang Tầm hạ thấp giọng, có một lần anh nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt đang đi nhặt củi thì cô ngồi trên sườn núi đọc sách.
“Ừm, ngẫu nhiên sẽ xem một ít.” Lâm Kinh Nguyệt cũng không giấu diếm.
“Cô có đầy đủ sách không?”
Cô nhíu mày một cái, “Chỉ có một bộ toán, lý, hóa thôi.”
Cô vẫn chưa tìm được tất cả sách giáo khoa.
“Nếu tôi có những quyển sách giáo khoa khác thì sao? Cô có muốn lấy không?”
Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười, mặt mày cong cong, trong mắt lóe ra ánh sáng, “Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu, sách giáo khoa lớp 12 kèm chính trị và toán học, lớp 11 kèm toán.”
“Đợi lát nữa tôi mang qua cho cô.”
Lâm Kinh Nguyệt cũng không hỏi tại sao anh lại có nhiều sách như vậy, “Cảm ơn nha.”
“Không cần khách sáo.”
Hai người nhìn nhau mà cười.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, còn chưa tới sáu giờ, chân trời đã hiện lên ánh sáng màu vàng.
Lâm Kinh Nguyệt mở cửa ra, ngáp một cái nhưng mà còn chưa kịp ngáp xong, cô liền đối mặt với một khuôn mặt đầy mây mù ở phía trước bên trái.
Tim cô lỡ một nhịp, mắt cô mở to ra.
Mẹ kiếp, cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Tại sao Vương Tuyết Bình lại ở đây???
Vậy người gả vào Tôn gia là ai?!!!
Cô bất ngờ nhìn về phía phòng của Hạ Nam và Lâm Tâm Nhu. Hạ Nam cũng đang mở cửa đi ra, bộ dạng vẫn chưa tỉnh giấc.
Vương Tuyết Bình mặt mày âm trầm, bộ dạng muốn giết người, vọt vào phòng bọn họ.
“Ah!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên ở Tri Thanh điểm, tất cả mọi người ngủ gật đều chạy ra.
“Lâm Tâm Nhu! Con khốn! Tiện nhân.....” Vương Tuyết Bình thét chói tai xông ra ngoài.
Những người khác vẻ mặt bối rối.
Bất tri bất giác họ mới hiểu được, vẻ mặt khiếp sợ!
Lúc này mọi người mới phát hiện, Tri Thanh Điểm không chỉ không có bóng dáng của Lâm Tâm Nhu, mà Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến cũng không có ở đây.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Nam và mấy tri thanh mới tới, bởi vì Lâm Kinh Nguyệt ở một mình, vậy nên Lâm Tâm Nhu và Hạ Nam ở chung một phòng, còn Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa ở chung phòng.
Hạ Nam vội vàng xua tay: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, sáng hôm qua Lâm Tâm Nhu lại ngất xỉu, Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa nói muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Cho nên Lâm Tâm Nhu cả đêm không quay về, cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.