Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 5: Thu Quát
Lục Thời Thất
17/07/2023
Sau khi vào phòng, Lâm Kinh Nguyệt bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.
Gia đình này không có tiền à, đúng là lừa gạt ma quỷ mà.
Lúc trước mẹ ruột của nguyên chủ gả tới đây, bà ấy mang theo không ít của hồi môn, nói thật ấy chứ Ngô gia này thật đúng là kỳ lạ.
Nếu nói là đối với con gái không tốt, thì khi con gái bọn họ đi lấy chồng, bọn họ lại cho rất nhiều của hồi môn.
Còn nếu nói, bọn họ đối với con gái rất tốt, thì khi con gái bọn họ qua đời, chỉ lưu lại huyết mạch duy nhất, nhưng bọn họ lại không những không quan tâm mà còn làm nhục một cô bé.
Đúng là quá đơn giản.
Trong lòng đang thầm nghĩ, nhưng tốc độ của Lâm Kinh Nguyệt cũng không chậm, cuối cùng cô cũng tìm được một ngăn bí mật ở góc sau cái giường.
Đôi mắt Lâm Kinh Nguyệt sáng lên, cô ưỡn mông mở ngăn ẩn kia ra, đem cái hộp móc ra.
Vừa mở ra, những tờ tiền nhiều màu sắc lộ ra ngoài, nhìn sơ qua đại khái là một hoặc hai ngàn.
Cô cũng không đếm, trực tiếp thu vào không gian, ngay cả hóa đơn một tờ cô cũng không để lại.
Tìm được tiền rồi, cô lại nhìn quanh phòng một chút, cẩn thận tìm kiếm một hồi, cuối cùng lại tìm được hai mươi cá vàng nhỏ, lần này là cô tìm được ở ngăn ẩn của giường, có một bên chân giường bị khoét rỗng, bên trong nhồi nhét đầy đủ.
Hảo gia hỏa, Lâm Kinh Nguyệt gọi thẳng là hảo gia hỏa.
Cô không khách sáo đem những con cá vàng nhỏ cất đi, kiểm tra lại nhiều lần rồi khôi phục lại phòng như cũ, sau đó mới rời khỏi phòng.
Cô quay về phòng mình, khóa cửa lại và bước vào không gian.
Cô lấy mấy thứ này mà không hề có gánh nặng tâm lý nào, nếu như cô đoán không sai mấy con cá vàng đó, hẳn là đồ của mẹ nguyên chủ.
Cái giường đó là của hồi môn.
Đoán chừng ba Lâm cũng không phát hiện ra những cá vàng nhỏ đó ở trên giường.
Lâm Kinh Nguyệt đếm lại tổng số tiền, là 1 ngàn 652 nhân dân tệ và 70 xu, có một số lẻ và một số chẵn.
Chậc chậc, phần lớn chắc là lương hưu của mẹ nguyên chủ rồi.
Sau khi cất đồ đạc đi, Lâm Kinh Nguyệt chìm vào giấc mộng đẹp.
Khi tỉnh dậy trời đã tối.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm.
Nguyên chủ là một cô gái rất có bản lĩnh, thậm chí cô ấy còn lấy được một cái đồng hồ đeo tay.
Lâm Kinh Nguyệt lấy một cái bánh bao nhân thịt lớn mua ở nhà hàng Quốc Doanh vào ban ngày, lấy nó ra từ không gian và ăn nó.
Nhà kho không gian là tĩnh, đồ đạc bỏ vào như thế nào thì lấy ra như thế đó.
Cô nghĩ, có cơ hội cô phải đặt một bộ đồ dùng nhà bếp ở bên trong.
Bình thường cô cũng phải nấu cái gì đó để ăn.
Mặc dù cô là Bạch Phú Mỹ, nhưng Lâm Kinh Nguyệt là tử trạch, kỹ năng nấu nướng cô vẫn có.
Rạng sáng ngày hôm sau, khi Lâm Kinh Nguyệt ra ngoài, cô lập tức nốc sạch bánh bao hấp do mẹ kế làm, hai quả trứng luộc cô cũng không buông tha.
“Lâm Kinh Nguyệt, đó là trứng luộc của tôi và Tân Kiến!” Lâm Tâm Nhu không thể không nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Kinh Nguyệt.
Đáp lại cô ta là tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng.
Lâm Kinh Nguyệt ăn trứng luộc, tâm trạng rất tốt, bây giờ Lâm Tâm Nhu chắc chắn đang tức giận thành một con cóc.
Cô cùng Quách Vũ Đồng và mẹ cô ấy giao dịch công việc, sau khi lấy được tiền, Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ mông bắt đầu đi dạo quanh thành phố.
Trong thời đại này, vật tư khan hiếm, nhưng cũng có một phen tự vị khác, không khí trong lành nha.
Ở đây cô rất thoải mái, cô còn không biết người Ngô gia tới nhà, bảo cô về ăn tối.
Một nhà bốn người Lâm gia có chút bối rối, đã gần mười năm rồi, giờ Ngô gia lại nhớ tới bọn họ còn có một đứa cháu gái khác?
Buổi chiều khi Lâm Kinh Nguyệt trở về, người Lâm gia suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nói cho cô biết chuyện này.
Bọn họ cũng nghĩ lại, chắc là Ngô gia cũng đang bày mưu tính kế để lấy công việc từ trong tay Lâm Kinh Nguyệt.
Cứ như vậy, Ngô gia vẫn chờ Lâm Kinh Nguyệt tới nhà, nhưng Lâm Kinh Nguyệt lại không biết chuyện này.
Cô ấy đã mua đồ để về nông thôn.
Ba ngày trước khi về quê, cô đã tìm thợ may trong khu phố để đặt may chăn bông và quần áo bông, sau đó bỏ hết vào không gian, đồng thời đóng gói những thứ khác một cách nhẹ nhàng.
Lần nữa trở về nhà, Lâm Kinh Nguyệt phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không đúng.
“Bác à, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô chọc một cái vào người một bác gái đang đứng ở cửa xem náo nhiệt.
Bác gái kia không nghĩ tới là ai, cũng không quay đầu lại, nước bọt văng ra liền bắt đầu nói: “Lâm gia này giác ngộ cao nha, ba đứa nhỏ nhà họ đều sẽ xuống nông thôn, vừa rồi người từ văn phòng đường phố trực tiếp đến để thông báo, khiến tất cả mọi người đều choáng váng. Cô nói xem, Lâm gia đây là muốn làm gì? Khiến cho mọi người có tư tưởng giác ngộ cao à? Cô gái, cô nói xem...”
Bác gái kia quay đầu lại, nhìn thấy cô gái trước mặt có khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to trơn bóng, cổ họng bà như bị nghẹn lại.
Những người khác cũng im bặt.
Lâm Kinh Nguyệt cười mỉm cười: “Các bác à, hóng chuyện cũng hóng đủ rồi, đã đến giờ ăn rồi, mọi người mau giải tán đi, giải tán đi.”
Cô nhanh chóng đuổi mọi người đi.
Khi cô quay lại, cây lăn bột đã bay tới trước mặt cô.
Lâm Kinh Nguyệt híp mắt lại, cô trực tiếp giơ tay lên bắt lấy, không cần phải nói cũng biết động tác của cô đẹp trai như thế nào.
Cô thổi mái tóc bị rối trên trán, mang theo hai phần lưu manh: “Ồ, đây là mưu sát con gái ruột à?”
Ba Lâm trừng mắt, “Nói hươu nói vượn! Lão tử hỏi con, có phải con đã đi đăng ký cho Tâm Nhu và Tân Kiến về nông thôn hay không? Hả?”
Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ở một bên khóc lóc lau nước mắt, gắt gao lôi kéo Lâm Tân Kiến đang muốn xông lên.
“Ba à, ba đang nói gì vậy? Tại sao con lại nghe không hiểu nhỉ?” Lâm Kinh Nguyệt nghịch cây lăn bột trong tay, trở mình đóng cửa lại.
Ngăn cách tầm nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Không biết vì sao, một nhà bốn người đột nhiên run lên bần bật.
“Mày, mày, mày… nghịch nữ, mày định làm gì?” Ba Lâm nhìn trái nhìn phải, ông muốn tìm một thứ gì đó để phòng thân.
Lâm Tân Kiến cũng không giãy dụa nữa.
Mẹ con Hồ Thúy Hỉ trốn sau lưng hai người đàn ông như con chim cút.
Thấy vậy, Lâm Kinh Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Nhát gan.”
Người nhà họ Lâm hai mặt nhìn nhau, Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, “Làm sao? Không phục à? Không phục thì làm được gì?”
“Mà này, các người đang nói về chuyện về nông thôn đúng không? Giờ nói thì có ích lợi gì? Cùng nhau về nông thôn à? Giác ngộ cao bao nhiêu, sao tôi có thể về nông thôn, mà các người thì lại không thể? Ai đã đăng ký cho tôi, hậu quả của ai thì tự mình gánh lấy.”
Cô tùy tiện ném cây lăn bột đi và nó bay qua tai của ba Lâm.
“Ah~” Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ôm nhau thét chói tai.
Sắc mặt ba Lâm đều có chút trắng bệch, động tác của nghiệt nữ này quá nhanh, ngay cả cơ hội trốn ông ta cũng không có.
Cũng may, may mà cô ném không chính xác.
“Bang ~” Bọn họ vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt xong tới, đá Lâm Tân Kiến một cước.
Trực tiếp đạp người ngã xuống.
“Lâm Kinh Nguyệt!” Lâm Tân Kiến ôm bụng, hận không thể giết chết Lâm Kinh Nguyệt.
Ba người còn lại đều giật mình.
Lâm Kinh Nguyệt nhàn nhạt nhìn bọn họ, “Nếu như các người không sợ bị đánh, tôi rất hoan nghênh các người tìm tới cửa.”
Dứt lời, cô bình tĩnh xoay người trở về phòng, nhìn bóng lưng của cô liền biết tâm trạng của cô rất tốt.
Để lại một nhà bốn người rất uất ức, nhưng lại bất đắc dĩ đến cực điểm.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu đáng thương kia lại biến thành ác ma như bây giờ.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không thể tìm Lâm Kinh Nguyệt, nên họ đành phải nhanh chóng tìm cách xóa tên của Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến khỏi danh sách.
Sau hai ngày sứt đầu mẻ trán, bọn họ không những không có cách, mà còn làm chậm trễ thời gian để mua đồ về quê.
Năm giờ sáng ngày thứ ba, thanh niên trí thức về nông thôn nhất định phải đi tàu hỏa.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không còn cách nào khác, đành phải để bọn họ thu dọn hành lý đơn giản và mang theo tiền tiêu vặt, đồng thời đưa cho bọn họ phí an trí từ văn phòng đường phố, mỗi người 50 tệ, để cho bọn họ mang đi, những thứ khác sẽ gửi đi sau đó.
*Phí an trí: chi phí tái định cư
Cứ như vậy, ba đứa con của nhà họ Lâm vội vàng lên xe.
Tất nhiên, không ai quan tâm đến Lâm Kinh Nguyệt, phí an trí của mình cô tự mình nhận, cô chỉ xách theo một cái vali và ba lô nhẹ nhàng đi tới.
Gia đình này không có tiền à, đúng là lừa gạt ma quỷ mà.
Lúc trước mẹ ruột của nguyên chủ gả tới đây, bà ấy mang theo không ít của hồi môn, nói thật ấy chứ Ngô gia này thật đúng là kỳ lạ.
Nếu nói là đối với con gái không tốt, thì khi con gái bọn họ đi lấy chồng, bọn họ lại cho rất nhiều của hồi môn.
Còn nếu nói, bọn họ đối với con gái rất tốt, thì khi con gái bọn họ qua đời, chỉ lưu lại huyết mạch duy nhất, nhưng bọn họ lại không những không quan tâm mà còn làm nhục một cô bé.
Đúng là quá đơn giản.
Trong lòng đang thầm nghĩ, nhưng tốc độ của Lâm Kinh Nguyệt cũng không chậm, cuối cùng cô cũng tìm được một ngăn bí mật ở góc sau cái giường.
Đôi mắt Lâm Kinh Nguyệt sáng lên, cô ưỡn mông mở ngăn ẩn kia ra, đem cái hộp móc ra.
Vừa mở ra, những tờ tiền nhiều màu sắc lộ ra ngoài, nhìn sơ qua đại khái là một hoặc hai ngàn.
Cô cũng không đếm, trực tiếp thu vào không gian, ngay cả hóa đơn một tờ cô cũng không để lại.
Tìm được tiền rồi, cô lại nhìn quanh phòng một chút, cẩn thận tìm kiếm một hồi, cuối cùng lại tìm được hai mươi cá vàng nhỏ, lần này là cô tìm được ở ngăn ẩn của giường, có một bên chân giường bị khoét rỗng, bên trong nhồi nhét đầy đủ.
Hảo gia hỏa, Lâm Kinh Nguyệt gọi thẳng là hảo gia hỏa.
Cô không khách sáo đem những con cá vàng nhỏ cất đi, kiểm tra lại nhiều lần rồi khôi phục lại phòng như cũ, sau đó mới rời khỏi phòng.
Cô quay về phòng mình, khóa cửa lại và bước vào không gian.
Cô lấy mấy thứ này mà không hề có gánh nặng tâm lý nào, nếu như cô đoán không sai mấy con cá vàng đó, hẳn là đồ của mẹ nguyên chủ.
Cái giường đó là của hồi môn.
Đoán chừng ba Lâm cũng không phát hiện ra những cá vàng nhỏ đó ở trên giường.
Lâm Kinh Nguyệt đếm lại tổng số tiền, là 1 ngàn 652 nhân dân tệ và 70 xu, có một số lẻ và một số chẵn.
Chậc chậc, phần lớn chắc là lương hưu của mẹ nguyên chủ rồi.
Sau khi cất đồ đạc đi, Lâm Kinh Nguyệt chìm vào giấc mộng đẹp.
Khi tỉnh dậy trời đã tối.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm.
Nguyên chủ là một cô gái rất có bản lĩnh, thậm chí cô ấy còn lấy được một cái đồng hồ đeo tay.
Lâm Kinh Nguyệt lấy một cái bánh bao nhân thịt lớn mua ở nhà hàng Quốc Doanh vào ban ngày, lấy nó ra từ không gian và ăn nó.
Nhà kho không gian là tĩnh, đồ đạc bỏ vào như thế nào thì lấy ra như thế đó.
Cô nghĩ, có cơ hội cô phải đặt một bộ đồ dùng nhà bếp ở bên trong.
Bình thường cô cũng phải nấu cái gì đó để ăn.
Mặc dù cô là Bạch Phú Mỹ, nhưng Lâm Kinh Nguyệt là tử trạch, kỹ năng nấu nướng cô vẫn có.
Rạng sáng ngày hôm sau, khi Lâm Kinh Nguyệt ra ngoài, cô lập tức nốc sạch bánh bao hấp do mẹ kế làm, hai quả trứng luộc cô cũng không buông tha.
“Lâm Kinh Nguyệt, đó là trứng luộc của tôi và Tân Kiến!” Lâm Tâm Nhu không thể không nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Kinh Nguyệt.
Đáp lại cô ta là tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng.
Lâm Kinh Nguyệt ăn trứng luộc, tâm trạng rất tốt, bây giờ Lâm Tâm Nhu chắc chắn đang tức giận thành một con cóc.
Cô cùng Quách Vũ Đồng và mẹ cô ấy giao dịch công việc, sau khi lấy được tiền, Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ mông bắt đầu đi dạo quanh thành phố.
Trong thời đại này, vật tư khan hiếm, nhưng cũng có một phen tự vị khác, không khí trong lành nha.
Ở đây cô rất thoải mái, cô còn không biết người Ngô gia tới nhà, bảo cô về ăn tối.
Một nhà bốn người Lâm gia có chút bối rối, đã gần mười năm rồi, giờ Ngô gia lại nhớ tới bọn họ còn có một đứa cháu gái khác?
Buổi chiều khi Lâm Kinh Nguyệt trở về, người Lâm gia suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nói cho cô biết chuyện này.
Bọn họ cũng nghĩ lại, chắc là Ngô gia cũng đang bày mưu tính kế để lấy công việc từ trong tay Lâm Kinh Nguyệt.
Cứ như vậy, Ngô gia vẫn chờ Lâm Kinh Nguyệt tới nhà, nhưng Lâm Kinh Nguyệt lại không biết chuyện này.
Cô ấy đã mua đồ để về nông thôn.
Ba ngày trước khi về quê, cô đã tìm thợ may trong khu phố để đặt may chăn bông và quần áo bông, sau đó bỏ hết vào không gian, đồng thời đóng gói những thứ khác một cách nhẹ nhàng.
Lần nữa trở về nhà, Lâm Kinh Nguyệt phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không đúng.
“Bác à, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô chọc một cái vào người một bác gái đang đứng ở cửa xem náo nhiệt.
Bác gái kia không nghĩ tới là ai, cũng không quay đầu lại, nước bọt văng ra liền bắt đầu nói: “Lâm gia này giác ngộ cao nha, ba đứa nhỏ nhà họ đều sẽ xuống nông thôn, vừa rồi người từ văn phòng đường phố trực tiếp đến để thông báo, khiến tất cả mọi người đều choáng váng. Cô nói xem, Lâm gia đây là muốn làm gì? Khiến cho mọi người có tư tưởng giác ngộ cao à? Cô gái, cô nói xem...”
Bác gái kia quay đầu lại, nhìn thấy cô gái trước mặt có khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to trơn bóng, cổ họng bà như bị nghẹn lại.
Những người khác cũng im bặt.
Lâm Kinh Nguyệt cười mỉm cười: “Các bác à, hóng chuyện cũng hóng đủ rồi, đã đến giờ ăn rồi, mọi người mau giải tán đi, giải tán đi.”
Cô nhanh chóng đuổi mọi người đi.
Khi cô quay lại, cây lăn bột đã bay tới trước mặt cô.
Lâm Kinh Nguyệt híp mắt lại, cô trực tiếp giơ tay lên bắt lấy, không cần phải nói cũng biết động tác của cô đẹp trai như thế nào.
Cô thổi mái tóc bị rối trên trán, mang theo hai phần lưu manh: “Ồ, đây là mưu sát con gái ruột à?”
Ba Lâm trừng mắt, “Nói hươu nói vượn! Lão tử hỏi con, có phải con đã đi đăng ký cho Tâm Nhu và Tân Kiến về nông thôn hay không? Hả?”
Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ở một bên khóc lóc lau nước mắt, gắt gao lôi kéo Lâm Tân Kiến đang muốn xông lên.
“Ba à, ba đang nói gì vậy? Tại sao con lại nghe không hiểu nhỉ?” Lâm Kinh Nguyệt nghịch cây lăn bột trong tay, trở mình đóng cửa lại.
Ngăn cách tầm nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Không biết vì sao, một nhà bốn người đột nhiên run lên bần bật.
“Mày, mày, mày… nghịch nữ, mày định làm gì?” Ba Lâm nhìn trái nhìn phải, ông muốn tìm một thứ gì đó để phòng thân.
Lâm Tân Kiến cũng không giãy dụa nữa.
Mẹ con Hồ Thúy Hỉ trốn sau lưng hai người đàn ông như con chim cút.
Thấy vậy, Lâm Kinh Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Nhát gan.”
Người nhà họ Lâm hai mặt nhìn nhau, Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, “Làm sao? Không phục à? Không phục thì làm được gì?”
“Mà này, các người đang nói về chuyện về nông thôn đúng không? Giờ nói thì có ích lợi gì? Cùng nhau về nông thôn à? Giác ngộ cao bao nhiêu, sao tôi có thể về nông thôn, mà các người thì lại không thể? Ai đã đăng ký cho tôi, hậu quả của ai thì tự mình gánh lấy.”
Cô tùy tiện ném cây lăn bột đi và nó bay qua tai của ba Lâm.
“Ah~” Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ôm nhau thét chói tai.
Sắc mặt ba Lâm đều có chút trắng bệch, động tác của nghiệt nữ này quá nhanh, ngay cả cơ hội trốn ông ta cũng không có.
Cũng may, may mà cô ném không chính xác.
“Bang ~” Bọn họ vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt xong tới, đá Lâm Tân Kiến một cước.
Trực tiếp đạp người ngã xuống.
“Lâm Kinh Nguyệt!” Lâm Tân Kiến ôm bụng, hận không thể giết chết Lâm Kinh Nguyệt.
Ba người còn lại đều giật mình.
Lâm Kinh Nguyệt nhàn nhạt nhìn bọn họ, “Nếu như các người không sợ bị đánh, tôi rất hoan nghênh các người tìm tới cửa.”
Dứt lời, cô bình tĩnh xoay người trở về phòng, nhìn bóng lưng của cô liền biết tâm trạng của cô rất tốt.
Để lại một nhà bốn người rất uất ức, nhưng lại bất đắc dĩ đến cực điểm.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu đáng thương kia lại biến thành ác ma như bây giờ.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không thể tìm Lâm Kinh Nguyệt, nên họ đành phải nhanh chóng tìm cách xóa tên của Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến khỏi danh sách.
Sau hai ngày sứt đầu mẻ trán, bọn họ không những không có cách, mà còn làm chậm trễ thời gian để mua đồ về quê.
Năm giờ sáng ngày thứ ba, thanh niên trí thức về nông thôn nhất định phải đi tàu hỏa.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không còn cách nào khác, đành phải để bọn họ thu dọn hành lý đơn giản và mang theo tiền tiêu vặt, đồng thời đưa cho bọn họ phí an trí từ văn phòng đường phố, mỗi người 50 tệ, để cho bọn họ mang đi, những thứ khác sẽ gửi đi sau đó.
*Phí an trí: chi phí tái định cư
Cứ như vậy, ba đứa con của nhà họ Lâm vội vàng lên xe.
Tất nhiên, không ai quan tâm đến Lâm Kinh Nguyệt, phí an trí của mình cô tự mình nhận, cô chỉ xách theo một cái vali và ba lô nhẹ nhàng đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.