Chương 18
Nhục Nhiên Nhiên
21/03/2022
Thẩm Khắc Cần vô tội sao?
Biểu hiện vừa rồi của ông ta để ai nhìn thấy cũng đều biết khẳng định là có miêu nị .
Nhưng đổi một góc độ khác ngẫm lại, một người ngay cả biểu cảm của bản thân cũng không biết che giấu, một người đối với sự chất vấn của anh ngoài việc kinh ngạc vì không lường trước được, lại không có vẻ lúng túng hay sợ hãi, còn có thể thản nhiên như thế, chẳng lẽ chính mình thật sự oan uổng ông ta sao?
Thẩm Khắc Cần là bởi vì ồn ào vụ việc chữa bệnh nháo ra mạng người mà bị giáng chức, Thị cục đã cẩn thận điều tra qua là không có liên quan, trước kia ấn tượng của anh đối với Thẩm Khắc Cần thật ra còn tính là không tồi, ngoại trừ vụ việc ồn ào về chữa bệnh, con người hay về mặt xử sự của Thẩm Khắc Cần cũng không mắc sai lầm gì cả, ông ta chỉ là một con mọt sách dốc lòng nghiên cứu loại thuốc mới mà thôi.
Nhưng nếu hung thủ không phải ông ta, vậy thì sẽ là ai?
Hơn nữa, biển số xe phát hiện được bị vứt ở bệnh viện, chính là thuộc về chiếc xe trước kia của Thẩm Khắc Cần.
Cũng có người chứng kiến xác nhận, chiếc xe kia ở ngày đó có đâm chết một người đàn ông —— Hoắc Đình căn cứ vào lời khai này, biết người chết kia hẳn là cha của anh.
Tuy nhiên, người lái xe có phải Thẩm Khắc Cần hay không, người chứng kiến cũng không nhìn thấy.
Đã qua đi hai mươi năm, rất nhiều manh mối đều bị chặt đứt, những người chứng kiến khác cũng rất khó tìm đến.
Thời điểm Hoắc Đình mới vừa chuyển nghề làm cảnh sát, liền điều tra những hồ sơ trước kia, nhưng nhiều lần cải cách, đã sớm không còn bất kỳ bản ghi chép nào, điều tra ra thật sự là quá khó khăn.
Thời gian đã qua hai mươi năm, nếu thật sự là Thẩm Khắc Cần làm, cũng đủ để cho ông ta phá hủy hết chứng cứ.
Cũng có thể, Thẩm Khắc Cần đúng là bởi vì biết bản thân không có để lại nhược điểm, cho nên ông ta mới không hề sợ hãi như thế?
Hay là ông ta đang cố ý bày ra dáng vẻ kia để đánh lừa mình?
Nhìn qua Thẩm Hoa Nùng, một người phụ nữ tâm cơ sâu xa, ác độc đến vậy, một gia đình đơn giản đơn thuần có thể dạy dỗ ra được hay sao?
Hoắc Đình dọc theo đường đi đều đang không ngừng phân tích.
Nhớ lại những chi tiết khi anh nhìn thấy thi thể của cha mình ở đồn cảnh sát lúc còn nhỏ , cũng những lời mà người chứng kiến nói với anh ngày hôm qua, còn nhớ tới biểu cảm và những lời nói mà Thẩm Khắc Cần đã nói với anh.
Anh đang không ngừng suy luận lại không ngừng lật đổ những giả thiết vừa đưa ra.
Cho đến khi tâm tình bắt đầu trở nên nóng nảy , anh mới cố gắp bắt mình dừng lại.
Mấy ngày gần đây trong cục đã xảy ra một số việc, hơn nữa Chiêu Chiêu còn sinh bệnh, Hoắc Đình cũng vô cùng nóng lòng, có một cỗ cảm xúc vừa xa lạ lại quen thuộc đang đánh trống reo hò, giống như đang không kiềm chế nổi mà muốn lao ra ngoài.
“Hai cha con Thẩm Khắc Cần liền ở ngay dưới mí mắt mình, nếu thật sự là ông ta, không sợ không có cơ hội báo thù. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ai cũng đừng mong sẽ tránh thoát được!”
Lẩm nhẩm mấy lần, lại hít sâu vài lần, một tia buồn bực trong mắt cũng dần được gỡ bỏ, con người cũng chậm rãi bình tĩnh.
Anh buông ra nắm tay, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, ngay cả phần cảnh phục sau lưngcũng đang thấm đẫm mồ hôi.
Một khi anh chịu kích thích tức giận, cả người sẽ trở nên nóng nảy, trong lòng giống như bức thiết muốn tìm tới thứ gì đó để phát tiết.
Mà khi đối mặt với Thẩm Khắc Cần, kẻ có khả năng là kẻ thù giết cha , anh có thể làm cái gì?
Khẳng định là sẽ xem Thẩm Khắc Cần giống như kẻ thù mà lao tới đánh tơi bời.
Chỉ là một khi đã bắt đầu rồi, khi nào sẽ dừng tay, chính anh cũng không có cách nào khống chế.
Chính là bởi vì sợ không thể khống chế được bản thân, mới tạm thời không có tiếp tục truy cứu với Thẩm Khắc Cần nữa.
Đây là một loại bệnh, chính bản thân Hoắc Đình cũng rất rõ ràng.
Đây là điểm yếu khiến cuộc đời quân sự của anh gặp trắc trở.
Năm mười sáu tuổi anh nhập ngũ, tuy rằng thời điểm nhập ngũ đã giải phóng, nhưng ở vùng biên giới quốc gia vẫn có vài trận chiến lớn lớn bé bé, nạn trộm cướp tàn sát bừa bãi ở khắc nơi trong nước, biên giới thì xung đột không ngừng, hơn nữa các hoạt động gián điệp cũng đặc biệt thường xuyên, chiến tích quân sự của anh thật sự là dùng máu để đổi lấy.
Kẻ địch dùng dao thật súng thật, Hoắc Đình trước nay đều không sợ, cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng rất nhiều thời điểm, anh phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù núp bóng trong quần chúng nhân dân, còn giảo hoạt lấy quần chúng làm vỏ bọc, vì sự an nguy của quần chúng, cũng không thể bỏ mặc tất cả mà đánh đánh giết giết.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, trong một lần Hoắc Đình phụ trách hành động bắt giữ, kẻ xấu đã lợi dụng sơ hở, không chỉ tổn thất mất vài đồng đội, kẻ địch còn chạy vào trường học và kích ngòi thuốc nổ đã giấu sẵn ở đó khiến không ít trẻ em bị thiệt mạng.
Biểu hiện vừa rồi của ông ta để ai nhìn thấy cũng đều biết khẳng định là có miêu nị .
Nhưng đổi một góc độ khác ngẫm lại, một người ngay cả biểu cảm của bản thân cũng không biết che giấu, một người đối với sự chất vấn của anh ngoài việc kinh ngạc vì không lường trước được, lại không có vẻ lúng túng hay sợ hãi, còn có thể thản nhiên như thế, chẳng lẽ chính mình thật sự oan uổng ông ta sao?
Thẩm Khắc Cần là bởi vì ồn ào vụ việc chữa bệnh nháo ra mạng người mà bị giáng chức, Thị cục đã cẩn thận điều tra qua là không có liên quan, trước kia ấn tượng của anh đối với Thẩm Khắc Cần thật ra còn tính là không tồi, ngoại trừ vụ việc ồn ào về chữa bệnh, con người hay về mặt xử sự của Thẩm Khắc Cần cũng không mắc sai lầm gì cả, ông ta chỉ là một con mọt sách dốc lòng nghiên cứu loại thuốc mới mà thôi.
Nhưng nếu hung thủ không phải ông ta, vậy thì sẽ là ai?
Hơn nữa, biển số xe phát hiện được bị vứt ở bệnh viện, chính là thuộc về chiếc xe trước kia của Thẩm Khắc Cần.
Cũng có người chứng kiến xác nhận, chiếc xe kia ở ngày đó có đâm chết một người đàn ông —— Hoắc Đình căn cứ vào lời khai này, biết người chết kia hẳn là cha của anh.
Tuy nhiên, người lái xe có phải Thẩm Khắc Cần hay không, người chứng kiến cũng không nhìn thấy.
Đã qua đi hai mươi năm, rất nhiều manh mối đều bị chặt đứt, những người chứng kiến khác cũng rất khó tìm đến.
Thời điểm Hoắc Đình mới vừa chuyển nghề làm cảnh sát, liền điều tra những hồ sơ trước kia, nhưng nhiều lần cải cách, đã sớm không còn bất kỳ bản ghi chép nào, điều tra ra thật sự là quá khó khăn.
Thời gian đã qua hai mươi năm, nếu thật sự là Thẩm Khắc Cần làm, cũng đủ để cho ông ta phá hủy hết chứng cứ.
Cũng có thể, Thẩm Khắc Cần đúng là bởi vì biết bản thân không có để lại nhược điểm, cho nên ông ta mới không hề sợ hãi như thế?
Hay là ông ta đang cố ý bày ra dáng vẻ kia để đánh lừa mình?
Nhìn qua Thẩm Hoa Nùng, một người phụ nữ tâm cơ sâu xa, ác độc đến vậy, một gia đình đơn giản đơn thuần có thể dạy dỗ ra được hay sao?
Hoắc Đình dọc theo đường đi đều đang không ngừng phân tích.
Nhớ lại những chi tiết khi anh nhìn thấy thi thể của cha mình ở đồn cảnh sát lúc còn nhỏ , cũng những lời mà người chứng kiến nói với anh ngày hôm qua, còn nhớ tới biểu cảm và những lời nói mà Thẩm Khắc Cần đã nói với anh.
Anh đang không ngừng suy luận lại không ngừng lật đổ những giả thiết vừa đưa ra.
Cho đến khi tâm tình bắt đầu trở nên nóng nảy , anh mới cố gắp bắt mình dừng lại.
Mấy ngày gần đây trong cục đã xảy ra một số việc, hơn nữa Chiêu Chiêu còn sinh bệnh, Hoắc Đình cũng vô cùng nóng lòng, có một cỗ cảm xúc vừa xa lạ lại quen thuộc đang đánh trống reo hò, giống như đang không kiềm chế nổi mà muốn lao ra ngoài.
“Hai cha con Thẩm Khắc Cần liền ở ngay dưới mí mắt mình, nếu thật sự là ông ta, không sợ không có cơ hội báo thù. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ai cũng đừng mong sẽ tránh thoát được!”
Lẩm nhẩm mấy lần, lại hít sâu vài lần, một tia buồn bực trong mắt cũng dần được gỡ bỏ, con người cũng chậm rãi bình tĩnh.
Anh buông ra nắm tay, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, ngay cả phần cảnh phục sau lưngcũng đang thấm đẫm mồ hôi.
Một khi anh chịu kích thích tức giận, cả người sẽ trở nên nóng nảy, trong lòng giống như bức thiết muốn tìm tới thứ gì đó để phát tiết.
Mà khi đối mặt với Thẩm Khắc Cần, kẻ có khả năng là kẻ thù giết cha , anh có thể làm cái gì?
Khẳng định là sẽ xem Thẩm Khắc Cần giống như kẻ thù mà lao tới đánh tơi bời.
Chỉ là một khi đã bắt đầu rồi, khi nào sẽ dừng tay, chính anh cũng không có cách nào khống chế.
Chính là bởi vì sợ không thể khống chế được bản thân, mới tạm thời không có tiếp tục truy cứu với Thẩm Khắc Cần nữa.
Đây là một loại bệnh, chính bản thân Hoắc Đình cũng rất rõ ràng.
Đây là điểm yếu khiến cuộc đời quân sự của anh gặp trắc trở.
Năm mười sáu tuổi anh nhập ngũ, tuy rằng thời điểm nhập ngũ đã giải phóng, nhưng ở vùng biên giới quốc gia vẫn có vài trận chiến lớn lớn bé bé, nạn trộm cướp tàn sát bừa bãi ở khắc nơi trong nước, biên giới thì xung đột không ngừng, hơn nữa các hoạt động gián điệp cũng đặc biệt thường xuyên, chiến tích quân sự của anh thật sự là dùng máu để đổi lấy.
Kẻ địch dùng dao thật súng thật, Hoắc Đình trước nay đều không sợ, cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng rất nhiều thời điểm, anh phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù núp bóng trong quần chúng nhân dân, còn giảo hoạt lấy quần chúng làm vỏ bọc, vì sự an nguy của quần chúng, cũng không thể bỏ mặc tất cả mà đánh đánh giết giết.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, trong một lần Hoắc Đình phụ trách hành động bắt giữ, kẻ xấu đã lợi dụng sơ hở, không chỉ tổn thất mất vài đồng đội, kẻ địch còn chạy vào trường học và kích ngòi thuốc nổ đã giấu sẵn ở đó khiến không ít trẻ em bị thiệt mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.