Chương 24
Nhục Nhiên Nhiên
23/03/2022
Lưu Hà đột nhiên một giơ một bàn tay: “Không bằng như vậy đi,”
Cô ấy lắc lắc cánh tay Thẩm Hoa Nùng, “Chúng tôi dù sao cũng phải ăn cơm, đi nhà ăn cũng phải dùng tiền hoặc phiếu, Hoa Nùng tốt bụng, tôi đưa phiếu cùng tiền cho cô, cô giúp chúng tôi nấu ăn, cô thấy thế nào?”
Từ Lệ Lệ phụ họa nói: “Đúng vậy nha, tôi thấy được đó, chúng tôi đưa tiền và phiếu gạo cho cô, cô xem rồi sắp xếp là được, chỉ cần ăn ngon thì tôi không có yêu cầu gì khác.”
Cô ấy còn nghĩ tới chuyện xa hơn, “Cũng không cần cô phải làm ở nhà, phía sau bệnh viện chúng tôi có một gian ký túc xá tập thể, trong ký túc xá cũng có bếp lò than đá, về phần than đá cũng không cần cô nhọc lòng, ngoại trừ bốn người chúng tôi còn có Lý Tố Mai, năm người ở cùng 1 phòng, Trương Tiểu Hồng thì có nhà ở gần đây, rất ít khi ở lại ký túc xá, trong ký túc xá còn có một chiếc giường ……”
Mắt nhìn này hai người này càng nói càng kích động, Trương Lợi Quân đồng ý không phản đối, chỉ nhấp miệng cười nhẹ, Ngô Dương lấy khuỷu tay huých vào Từ Lệ Lệ đang ở cạnh một chút.
Từ Lệ Lệ tức khắc nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Chị họ chị huých em làm cái gì?”
Ngô Dương hận sắt không thành thép trừng mắt lên liếc cô ấy một cái, có chút xấu hổ.
Thẩm Hoa Nùng hiểu nỗi băn khoăn của Ngô Dương, dù sao cũng là người mới vừa quen biết, lại còn có lai lịch như cô, cứ như vậy nghênh ngang cho vào nhà mình, có cảnh giác là bình thường.
Ngược lại là Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ lại nhiệt tình không hề cảnh giác với người lạ như mình, càng khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai cô gái ngốc này, vì ăn uống cũng không khỏi quá hồ đồ!
Cô làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của Ngô Dương, uyển chuyển tỏ vẻ: “Như vậy quá phiền toái, tôi cũng không phải mỗi ngày đều có thể lại đây, hơn nữa, tôi còn kiếm tiền của mọi người không phải là tách rời xã hội chủ nghĩa sao?”
Lưu Hà chẳng hề để ý nói: “Chuyện này sao có thể nói vậy được! Theo như cô nói chẳng phải nhà ăn cũng thu tiền của chúng tôi đấy thôi? Đều là tính tiền giống nhau, tôi chỉ muốn ăn chút đồ ngon thôi mà.”
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua Lưu Hà, nói: “Hay là như vậy đi, Các người muốn ăn cái gì thể tranh thủ lúc nghỉ mua nguyên liệu để đó, tôi đến ký túc xá cho nấu cho mọi người. Hoặc là mang về nhà nấu xong rồi mang qua đây cũng được.
Dù sao khoảng cách từ thôn Hạ Loan tới nơi này cũng không tính là xa, qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa hiện tại đang là mùa hè, ăn lạnh một chút cũng không quan trọng, muốn ăn nóng thì cũng có thể về ký túc xá hâm nóng lại.”
Ngô Dương sợ hai đứa tham ăn còn lại không có lý trí, giành nói: “Tôi thấy như vậy thì càng tốt, Hoa Nùng, đến lúc đó cô trực tiếp tới phòng trực ban y tá tìm chúng tôi là được, đều là bốn người chúng tôi thay phiên trực ban, lúc nào cô cũng có thể gặp được một người.”
Lưu Hà nhấn mạnh: “Dù sao thì, Hoa Nùng, lúc cô lại đây, nhất định phải mang phần cho tôi, mặc kệ tôi có ở đó hay không, có thể cho bảo bọn họ để phần cho tôi.”
Không đợi Thẩm Hoa Nùng đồng ý, cô ấy lại bắt đầu tính toán: “Định mức lương thực của tôi ở nhà ăn tháng này vừa mới bắt đầu, tháng trước tôi còn ăn chưa đủ số định mức đâu, tôi đi rút lại tháng này vẫn còn kịp,
Tôi tháng này còn chưa có vượt tới, phiếu gạo cũng chưa dùng tấm nào, dựa theo tiêu chuẩn nhà ăn chúng ta, cô lo đồ ăn trong tháng này của tôi được không? Chỉ lo đồ ăn bữa chính, bữa sáng tôi tự giải quyết.
Cô nể tình chúng tôi phải vì nhân dân phục vụ, không quản ngày đêm bận rộn đều đói gầy như vậy, một ngày ba bữa cơm để tôi được ăn một bữa ngon đi…… Nhưng mà lại phải phiền toái cô một ngày tới một chuyến.”
“Làm sao bây giờ, tôi vẫn là cảm thấy nếu cô có thể ở lại ký túc xá của bọn tôi thì tốt rồi, như vậy mỗi bữa cơm chúng tôi đều không cần phải ăn cơm heo nữa.”
Xem xem, bản tính của đồ tham ăn như cô ấy đã bộc lộ ra hoàn toàn.
Dân dĩ thực vi thiên (.), những lời này truyền lưu ngàn năm đều có này đạo lý, chẳng sợ vật chất bần cùng cũng không thể hoàn toàn mạt sát mọi người theo đuổi ham thích ăn uống đyiwhc.
(*)Dân dĩ thực vi thiên : là một thành ngữ của Trung Quốc nghĩa nôm na là người dân coi trọng lương thực, phải ăn mới duy trì cuộc sống.
Ba cô gái còn lại thì lập tức lắc đầu.
Từ Lệ Lệ cười nói: “Tôi cảm thấy cô vì ăn, mà não bộ cũng trở nên linh hoạt hơn ngày thường đó.”
Nói xong Lưu Hà đã đuổi theo đòi đánh.
Thời gian nghỉ giữa trưa của bọn họ có hạn, náo loạn một trận, chờ rửa xong hộp cơm, cuộc nói chuyện phiếm cũng dừng ở đây.
Cô ấy lắc lắc cánh tay Thẩm Hoa Nùng, “Chúng tôi dù sao cũng phải ăn cơm, đi nhà ăn cũng phải dùng tiền hoặc phiếu, Hoa Nùng tốt bụng, tôi đưa phiếu cùng tiền cho cô, cô giúp chúng tôi nấu ăn, cô thấy thế nào?”
Từ Lệ Lệ phụ họa nói: “Đúng vậy nha, tôi thấy được đó, chúng tôi đưa tiền và phiếu gạo cho cô, cô xem rồi sắp xếp là được, chỉ cần ăn ngon thì tôi không có yêu cầu gì khác.”
Cô ấy còn nghĩ tới chuyện xa hơn, “Cũng không cần cô phải làm ở nhà, phía sau bệnh viện chúng tôi có một gian ký túc xá tập thể, trong ký túc xá cũng có bếp lò than đá, về phần than đá cũng không cần cô nhọc lòng, ngoại trừ bốn người chúng tôi còn có Lý Tố Mai, năm người ở cùng 1 phòng, Trương Tiểu Hồng thì có nhà ở gần đây, rất ít khi ở lại ký túc xá, trong ký túc xá còn có một chiếc giường ……”
Mắt nhìn này hai người này càng nói càng kích động, Trương Lợi Quân đồng ý không phản đối, chỉ nhấp miệng cười nhẹ, Ngô Dương lấy khuỷu tay huých vào Từ Lệ Lệ đang ở cạnh một chút.
Từ Lệ Lệ tức khắc nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Chị họ chị huých em làm cái gì?”
Ngô Dương hận sắt không thành thép trừng mắt lên liếc cô ấy một cái, có chút xấu hổ.
Thẩm Hoa Nùng hiểu nỗi băn khoăn của Ngô Dương, dù sao cũng là người mới vừa quen biết, lại còn có lai lịch như cô, cứ như vậy nghênh ngang cho vào nhà mình, có cảnh giác là bình thường.
Ngược lại là Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ lại nhiệt tình không hề cảnh giác với người lạ như mình, càng khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai cô gái ngốc này, vì ăn uống cũng không khỏi quá hồ đồ!
Cô làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của Ngô Dương, uyển chuyển tỏ vẻ: “Như vậy quá phiền toái, tôi cũng không phải mỗi ngày đều có thể lại đây, hơn nữa, tôi còn kiếm tiền của mọi người không phải là tách rời xã hội chủ nghĩa sao?”
Lưu Hà chẳng hề để ý nói: “Chuyện này sao có thể nói vậy được! Theo như cô nói chẳng phải nhà ăn cũng thu tiền của chúng tôi đấy thôi? Đều là tính tiền giống nhau, tôi chỉ muốn ăn chút đồ ngon thôi mà.”
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua Lưu Hà, nói: “Hay là như vậy đi, Các người muốn ăn cái gì thể tranh thủ lúc nghỉ mua nguyên liệu để đó, tôi đến ký túc xá cho nấu cho mọi người. Hoặc là mang về nhà nấu xong rồi mang qua đây cũng được.
Dù sao khoảng cách từ thôn Hạ Loan tới nơi này cũng không tính là xa, qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa hiện tại đang là mùa hè, ăn lạnh một chút cũng không quan trọng, muốn ăn nóng thì cũng có thể về ký túc xá hâm nóng lại.”
Ngô Dương sợ hai đứa tham ăn còn lại không có lý trí, giành nói: “Tôi thấy như vậy thì càng tốt, Hoa Nùng, đến lúc đó cô trực tiếp tới phòng trực ban y tá tìm chúng tôi là được, đều là bốn người chúng tôi thay phiên trực ban, lúc nào cô cũng có thể gặp được một người.”
Lưu Hà nhấn mạnh: “Dù sao thì, Hoa Nùng, lúc cô lại đây, nhất định phải mang phần cho tôi, mặc kệ tôi có ở đó hay không, có thể cho bảo bọn họ để phần cho tôi.”
Không đợi Thẩm Hoa Nùng đồng ý, cô ấy lại bắt đầu tính toán: “Định mức lương thực của tôi ở nhà ăn tháng này vừa mới bắt đầu, tháng trước tôi còn ăn chưa đủ số định mức đâu, tôi đi rút lại tháng này vẫn còn kịp,
Tôi tháng này còn chưa có vượt tới, phiếu gạo cũng chưa dùng tấm nào, dựa theo tiêu chuẩn nhà ăn chúng ta, cô lo đồ ăn trong tháng này của tôi được không? Chỉ lo đồ ăn bữa chính, bữa sáng tôi tự giải quyết.
Cô nể tình chúng tôi phải vì nhân dân phục vụ, không quản ngày đêm bận rộn đều đói gầy như vậy, một ngày ba bữa cơm để tôi được ăn một bữa ngon đi…… Nhưng mà lại phải phiền toái cô một ngày tới một chuyến.”
“Làm sao bây giờ, tôi vẫn là cảm thấy nếu cô có thể ở lại ký túc xá của bọn tôi thì tốt rồi, như vậy mỗi bữa cơm chúng tôi đều không cần phải ăn cơm heo nữa.”
Xem xem, bản tính của đồ tham ăn như cô ấy đã bộc lộ ra hoàn toàn.
Dân dĩ thực vi thiên (.), những lời này truyền lưu ngàn năm đều có này đạo lý, chẳng sợ vật chất bần cùng cũng không thể hoàn toàn mạt sát mọi người theo đuổi ham thích ăn uống đyiwhc.
(*)Dân dĩ thực vi thiên : là một thành ngữ của Trung Quốc nghĩa nôm na là người dân coi trọng lương thực, phải ăn mới duy trì cuộc sống.
Ba cô gái còn lại thì lập tức lắc đầu.
Từ Lệ Lệ cười nói: “Tôi cảm thấy cô vì ăn, mà não bộ cũng trở nên linh hoạt hơn ngày thường đó.”
Nói xong Lưu Hà đã đuổi theo đòi đánh.
Thời gian nghỉ giữa trưa của bọn họ có hạn, náo loạn một trận, chờ rửa xong hộp cơm, cuộc nói chuyện phiếm cũng dừng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.