Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 34

Nhục Nhiên Nhiên

28/03/2022

Nghiêm Mãn Hương chần chờ một chút, rất nhanh đã hạ quyết tâm.

Liên tiếp lên tiếng bảo đảm: “Vậy sao có thể chứ, chị hiện tại cũng là thật sự không có cách nào, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, có thể trị được là tốt nhất, thật sự trị không hết cũng là số mệnh của chúng tôi, nếu chị có đổ qua trách em thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, em gái cứ yên tâm, chị gái cũng không phải cái loại người táng tận lương tâm.”

Thấy Thẩm Hoa Nùng còn có do dự, chị ta lại nói: “Hay là chị để khẩu tử (cách gọi chồng) nhà chị viết cho em cái giấy cam đoan, hắn đã học qua bậc tiểu học, biết viết chữ, nếu không thì để mọi người cùng làm chứng cho chị.”

Mấy người phụ nhân còn đang đứng quan sát cũng không có người nào lên tiếng.

Loại sự chuyện này, ai đồng ý đứng ra đảm bảo cho người ta chứ? Thật sự xảy ra mạng người, đó chính là tự tìm phiền toái.

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng khinh thường đám người kia, tuy nhiên vẫn làm bộ làm tịch đồng ý với chị gái Nghiêm.

“Mạng người là chuyện lớn, chị gái Nghiêm, chị cũng đừng trách em thận trọng, cho dù bệnh viện của người ta trước khi phẫu thuật gì đó cũng phải để người nhà của bệnh nhân lăn dấu tay, đúng không?”

“Là cái lý này.”

Nghiêm Mãn Hương lau nước mắt, cũng không đề cập tới chuyện bảo Thẩm Hoa Nùng cùng chị đi ra ngoài.

Nói giỡn, nếu như hiện tại đi ra ngoài, còn có một bình nhỏ như thế đủ cho ai uống đây?

Hơn nữa, trước cửa nhà vệ sinh còn có một ông thần giữ cửa đang chờ xách người đi xét nghiệm nữa đó.

Đi cùng Thẩm Hoa Nùng rồi nói bác sĩ đưa thuốc đương nhiên cũng có thể, nhưng vậy thì không phải sẽ chậm trễ nửa ngày à?

Sống chết trước mắt, thời gian nửa ngày là rất quan trọng.



Thẩm Hoa Nùng chính là thích cùng loại người thông minh giao tiếp, bớt việc.

Con người có tư tâm rất bình thường, đây là bản năng, chỉ cần nằm trong phạm vi, còn có điểm giới hạn là được.

Nghiêm Mãn Hương một mình đi ra ngoài bảo đàn ông nhà mình viết giấy cam đoan, chị trở về rất nhanh, Thẩm Hoa Nùng mới vừa sửa soạn lại tóc, đối phương đã ôm theo đứa nhỏ, mang cả giấy cam đoan trở lại.

Trên tờ giấy cam đoan đã có dấu tay điểm chỉ.

“Em gái, đây, em nhìn xem, còn thiếu cái gì không?”

“Không có, chị gái Nghiêm , bình thuốc này liền cho chị.”

Vì thế, hai người liền ở trong nhà vệ sinh hoàn thành nghi thức trao tặng thuốc đơn giản.

Còn về chuyện phiếu gạo, tiền nong, trứng gà gì đó, Thẩm Hoa Nùng cũng không nhận thứ gì.

Một khi vận may đến, cô có thể nhận được báo đáp còn hơn chút đồ này, nếu còn để ý tới mấy món đồ này, không khỏi khiến người ta cảm thấy keo kiệt.

Hơn nữa, cô vốn dĩ cũng không có dự định cầm luôn bình thuốc này mà đi ra ngoài.

Hoa ngải vàng ở đầu thôn cuối thôn, xó xỉnh nào cũng có, ở thôn Hạ Loan mọc dại khắp nơi, loại thực vật này có mùi nồng lại gắt mũi, có đặt điểm riêng, nhận ra rất dễ dàng.

Nếu giao toàn bộ cho Kỷ Vi Dân, anh ta không cần xét nghiệm cũng có thể đoán ra được nguyên liệu.

Chỉ để lại một lượng nhỏ để anh ta nghiên cứu, ít đến nỗi anh ta có lòng nghi ngờ rồi lại không thể xác định, đây mới là tính toán của Thẩm Hoa Nùng.

So với chính anh ta đoán được, khẳng định là việc cô báo cho anh ta...... sẽ tốt hơn.



Nghiêm Mãn Hương mang ơn đội nghĩa, cũng bất chấp nơi này là nhà vệ sinh, trực tiếp đánh thức đứa nhỏ đang mê man, “Nhị Mao, uống vào chút cái này thì tốt rồi, đừng nhổ ra nhé......”

Người đứng trong nhà vệ sinh đều vây xem, đứa nhỏ này cũng rất nghe lời, một hơi uống xong gần một nửa, mới nghiêng nghiêng đầu, muốn đem cái bình kia đẩy ra.

Nghiêm Mãn Hương tiếp tục dỗ dành, lần này cái bình trực tiếp đã thấy đáy, cũng chỉ còn dư lại chút nước dính dưới đáy bình.

Một bình này có thể phân ra hai chén, Thẩm Hoa Nùng chia ra ba lần uống, nhưng mà bình này cô đã pha hơi loãng, uống nhiều như vậy cũng không sợ, bởi vậy cũng không có mở miệng nói thêm cái gì.

Thời điểm Nghiêm Mãn Hương cho đứa nhỏ uống thuốc, mấy người phụ nữ khác liền nhìn với ánh mắt trông mong.

Đã có thì cũng chừa lại cho người ta một chút, nếu như có tác dụng mà hết sạch rồi chẳng phải là đáng tiếc à?

Nhưng lại sợ lỡ như không hiệu quả thì sao, hoặc là có xảy ra chuyện gì thì sao?

Loại nước xanh rì thối hoắc này, ai biết là cái gì nha.

Rốt cuộc bác sĩ cũng chưa có xác định mà, biểu cảm của mọi người vô cùng rối rắm.

Viên Thu Phân chính là một trong số đó, thấy Thẩm Hoa Nùng chỉ lo cùng Nghiêm Mãn Hương nói chuyện, đều không có phản ứng mình, cô ta mang vẻ mặt u oán.

Hình như còn trách cô không màng tình cảm thân thích nhỉ? Cuối cùng lại trừng mắt liếc cô một cái, dậm dậm chân rồi đi ra ngoài.

Nghiêm Mãn Hương cho con uống thuốc xong, Thẩm Hoa Nùng liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: “Chị gái Nghiêm , trước tiên chị cứ xem hiệu quả thế nào, nếu như còn cần thuốc thì có thể đến thôn Hạ Loan, đại đội hai của công xã Hồng Tinh tìm em, em tên là......”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook