Thập Niên 70: Bão Táp Cảng Thành
Chương 1
Tứ Đan Phô
28/03/2024
Xoang mũi bị khói thuốc súng tràn ngập, bên tai là tiếng rên đau đớn của cô gái, phương xa thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng súng.
Ẩm ướt, lạnh lẽo, dường như nước ngập lên mắt cá chân.
Lương Khả Phong thầm rùng mình, cô mở mắt ra, xung quanh mông lung hỗn tạp, tia sáng mờ tối, cô bản năng sờ sau gáy.
Máu đặc sệt!
Nguyên chủ chết vì vết thương va đập ở gáy.
Cô xuyên vào sách.
Làm gián điệp hàng đầu trong thời đại bức màn sắt (Iron Curtain) tương lai, Lương Khả Phong bị bệnh nặng mất mạng, sau đó xuyên vào truyện dành cho nam lấy bối cảnh là thành phố Cảng năm 1970.
Lương Khả Phong nhìn chung quanh, đây là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ tồi tàn.
Hoàng hôn sắp qua, trong thuyền hỗn độn, đáy thuyền bị bắn thủng một lỗ nhỏ, nước biển bắt đầu chảy ngược vào, đã ngập đến bàn chân cô.
“Chị ơi . . .”
Tiếng kêu yếu ớt đến từ cô gái ngồi nghiêng lệch ở mé sau khoang thuyền.
Vết thương của cô gái rất nặng, máu me bê bết, cô gái khó khăn vươn tay về phía Lương Khả Phong.
Cô cảm thấy đau đầu, ký ức của nguyên chủ như thủy triều tuôn ra.
Cô gái bị thương là em gái họ bên nội của Lương Khả Phong, Lương Khả Nhi, hai chị em từ huyện Khương Ngô tỉnh Việt vượt biên đến thành phố Cảng tìm người thân, em gái họ tìm ông ngoại, còn nguyên chủ thì tìm cha.
Ông ngoại của em họ nguyên chủ là bố già của Hồng Môn, băng đảng ở thành phố Cảng.
Thuyền đánh cá chở hai chị em mới cập bờ, không khéo gặp phải bang phái sống mái với nhau, thuyền trúng bom khiến hai người ngoài ý muốn tử vong, do đó dẫn phát một chuỗi sự kiện phía sau.
Lương Khả Phong nắm lấy tay của em họ, lạnh lẽo, dính nhớp, mang theo mùi máu tươi.
Gương mặt tròn như quả táo non nớt của Lương Khả Nhi trắng bệch, môi khô nứt: “Chị, đau quá! Em cứ . . . cứ nghĩ chị đã chết. Ngô Bích Vân và anh của cậu ấy cướp đồng hồ mẹ để lại cho em . . .”
Lương Khả Phong đè vết thương trên ngực Lương Khả Nhi, nhẹ giọng trấn an: “Chị biết.”
Anh em Ngô Bích Vân là hàng xóm của họ, cả nhóm cùng đi thuyền đánh cá của trùm địa phương vượt biên đến thành phố Cảng.
Lúc chạng vạng thuyền cập cảng thì bị nổ, Lương Khả Nhi trúng đạn lạc bị thương nặng. Anh em họ Ngô tưởng cô gái không sống nổi nên cướp hết vật có giá trị trên người cô gái.
Nguyên chủ bảo vệ em họ không cho cướp đồ, kết quả bị Ngô Bích Vân đẩy ngã, gáy đập vào móc sắt trong thuyền rồi tắt thở.
Trên thuyền này trừ hai chị em ra chỉ còn xác chết bị nổ nằm trong góc.
Xem ra anh em họ Ngô và những người nhập cư trái phép khác ở trên thuyền đều chạy hết.
Lương Khả Nhi bị trúng đạn ở ngực, chảy rất nhiều máu, tay chân lạnh lẽo, trên mặt trắng như tờ giấy, nếu không cầm máu thì không kịp.
“Đau quá . . .”
“Đừng nói chuyện, hãy giữ thể lực.” Lương Khả Phong nhanh chóng xé áo trên người Lương Khả Nhi, lấy tài liệu tại chỗ, xé thành mảnh vải nhỏ để băng bó cho cô gái.
Phải cầm máu trước rồi tìm cách chạy đi, tìm bác sĩ là có thể lấy đạn ra.
Nước biển chậm rãi tràn vào, thuyền không chống đỡ được lâu, cô phải nhanh lên!
“Chị ơi, em lạnh quá.”
Thành phố Cảng vào đầu tháng hai, sắp tới Tết âm lịch, hai ngày này nhiệt độ không khí giảm mạnh, phỏng chừng chưa tới mười độ.
Nhìn đôi mắt ngày càng vô thần của Lương Khả Nhi, Lương Khả Phong nhanh chóng cởi áo bông của mình ra đắp cho cô gái.
“Chị, em . . . không sống nổi, chị hãy tìm Ngô Bích Vân, lấy . . . lấy lại đồng hồ, rồi . . . tìm ông ngoại của em . . . Ông nội của chị nói . . . nói em không phải . . .”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ẩm ướt, lạnh lẽo, dường như nước ngập lên mắt cá chân.
Lương Khả Phong thầm rùng mình, cô mở mắt ra, xung quanh mông lung hỗn tạp, tia sáng mờ tối, cô bản năng sờ sau gáy.
Máu đặc sệt!
Nguyên chủ chết vì vết thương va đập ở gáy.
Cô xuyên vào sách.
Làm gián điệp hàng đầu trong thời đại bức màn sắt (Iron Curtain) tương lai, Lương Khả Phong bị bệnh nặng mất mạng, sau đó xuyên vào truyện dành cho nam lấy bối cảnh là thành phố Cảng năm 1970.
Lương Khả Phong nhìn chung quanh, đây là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ tồi tàn.
Hoàng hôn sắp qua, trong thuyền hỗn độn, đáy thuyền bị bắn thủng một lỗ nhỏ, nước biển bắt đầu chảy ngược vào, đã ngập đến bàn chân cô.
“Chị ơi . . .”
Tiếng kêu yếu ớt đến từ cô gái ngồi nghiêng lệch ở mé sau khoang thuyền.
Vết thương của cô gái rất nặng, máu me bê bết, cô gái khó khăn vươn tay về phía Lương Khả Phong.
Cô cảm thấy đau đầu, ký ức của nguyên chủ như thủy triều tuôn ra.
Cô gái bị thương là em gái họ bên nội của Lương Khả Phong, Lương Khả Nhi, hai chị em từ huyện Khương Ngô tỉnh Việt vượt biên đến thành phố Cảng tìm người thân, em gái họ tìm ông ngoại, còn nguyên chủ thì tìm cha.
Ông ngoại của em họ nguyên chủ là bố già của Hồng Môn, băng đảng ở thành phố Cảng.
Thuyền đánh cá chở hai chị em mới cập bờ, không khéo gặp phải bang phái sống mái với nhau, thuyền trúng bom khiến hai người ngoài ý muốn tử vong, do đó dẫn phát một chuỗi sự kiện phía sau.
Lương Khả Phong nắm lấy tay của em họ, lạnh lẽo, dính nhớp, mang theo mùi máu tươi.
Gương mặt tròn như quả táo non nớt của Lương Khả Nhi trắng bệch, môi khô nứt: “Chị, đau quá! Em cứ . . . cứ nghĩ chị đã chết. Ngô Bích Vân và anh của cậu ấy cướp đồng hồ mẹ để lại cho em . . .”
Lương Khả Phong đè vết thương trên ngực Lương Khả Nhi, nhẹ giọng trấn an: “Chị biết.”
Anh em Ngô Bích Vân là hàng xóm của họ, cả nhóm cùng đi thuyền đánh cá của trùm địa phương vượt biên đến thành phố Cảng.
Lúc chạng vạng thuyền cập cảng thì bị nổ, Lương Khả Nhi trúng đạn lạc bị thương nặng. Anh em họ Ngô tưởng cô gái không sống nổi nên cướp hết vật có giá trị trên người cô gái.
Nguyên chủ bảo vệ em họ không cho cướp đồ, kết quả bị Ngô Bích Vân đẩy ngã, gáy đập vào móc sắt trong thuyền rồi tắt thở.
Trên thuyền này trừ hai chị em ra chỉ còn xác chết bị nổ nằm trong góc.
Xem ra anh em họ Ngô và những người nhập cư trái phép khác ở trên thuyền đều chạy hết.
Lương Khả Nhi bị trúng đạn ở ngực, chảy rất nhiều máu, tay chân lạnh lẽo, trên mặt trắng như tờ giấy, nếu không cầm máu thì không kịp.
“Đau quá . . .”
“Đừng nói chuyện, hãy giữ thể lực.” Lương Khả Phong nhanh chóng xé áo trên người Lương Khả Nhi, lấy tài liệu tại chỗ, xé thành mảnh vải nhỏ để băng bó cho cô gái.
Phải cầm máu trước rồi tìm cách chạy đi, tìm bác sĩ là có thể lấy đạn ra.
Nước biển chậm rãi tràn vào, thuyền không chống đỡ được lâu, cô phải nhanh lên!
“Chị ơi, em lạnh quá.”
Thành phố Cảng vào đầu tháng hai, sắp tới Tết âm lịch, hai ngày này nhiệt độ không khí giảm mạnh, phỏng chừng chưa tới mười độ.
Nhìn đôi mắt ngày càng vô thần của Lương Khả Nhi, Lương Khả Phong nhanh chóng cởi áo bông của mình ra đắp cho cô gái.
“Chị, em . . . không sống nổi, chị hãy tìm Ngô Bích Vân, lấy . . . lấy lại đồng hồ, rồi . . . tìm ông ngoại của em . . . Ông nội của chị nói . . . nói em không phải . . .”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.