Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 15:
Phó Hồng Trang
19/09/2024
Bối Bối nhìn thím Triệu đang nói chuyện, hóa ra Khương Bằng An tiền đồ trong thôn có được công việc là nhờ ba bé. Ba thật lợi hại!
Triệu Hỉ Phượng sờ túi, nhớ tới mấy viên kẹo ở trong túi, liền lấy ra ba viên nhét vào tay của Bối Bối: “Bối Bối, con thật hiểu chuyện, ăn đi con.”
Chỉ là một đứa bé ba tuổi sao có thể không tham ăn, nhưng Bối Bối muốn ăn gì cũng không dám nói ra, điều này khiến người ta cảm thấy đau lòng vì bé quá hiểu chuyện.
Đúng là một đứa bé ngoan, nhưng số mệnh lại quá khổ.
Bối Bối nhìn bà nội Khương, thấy bà gật đầu mới quay lại cười nói: “Con cảm ơn thím.”
Bé bóc vỏ rồi đưa cho bà nội Khương, bà nội Khương liền bịt miệng lại nói: “Bà ăn kẹo sẽ đau răng.”
Bối Bối ngậm kẹo vào miệng, viên kẹo ngọt ngào tan chảy, đôi mắt bé cong như vầng trăng khuyết, “Thật ngọt.”
Mọi người sau khi nghỉ ngơi được một lúc rồi bắt đầu đi làm đồng, Bối Bối ngậm viên kẹo cứng trong miệng không muốn cắn, chỉ chậm rãi ngậm, viên kẹo càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng tan hết trong miệng. Bé liếm liếm môi, cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Bé thật sự rất ngoan, một mình ngồi trên bãi cỏ ở rìa sân, chơi với nắm cỏ dại mềm mại. Một lúc sau, bé cầm hai nhánh cỏ mềm mại chơi trò đóng vai nhân vật, nhánh cỏ nhỏ là Bối Bối, nhánh lớn hơn là Khương Chi Ngộ.
Nhánh cỏ ngắn: “Có biết đêm số không?”
Nhánh cỏ lớn: “Cô ơi! Em không biết đếm.”
Nhánh cỏ ngắn: “Chi Ngộ thật ngốc! Cô Bối Bối sẽ dạy cho em, phải chăm chỉ học tập! 1,2,3,4,7,8,9,10!”
Nhánh cỏ lớn: “1,2,3…. hơ, hơ tiếp theo là số mấy nữa ạ? Cô Bối Bối có thể dạy lại cho em được không?”
Bối Bối cười khúc khích, hai nhánh cỏ trong tay cũng lắc lư theo, bé dùng nhánh cỏ nhỏ đánh vào nhánh cỏ lớn: “Ngốc, ngốc, ngốc nè.” Tiếp theo bé dạy lại một lần nữa, nhưng vẫn sai.
Đến giờ tan tầm, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài đến đón bé thấy cảnh này đều cạn lời.
“Bối Bối.”Khương Chi Ngộ ngồi xổm bên cạnh, gọi bé.
Bé chột dạ ném nhánh cỏ đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm cánh tay Khương Chi Ngộ, gọi lớn: “Anh hai.”
Sau đó, bé lấy trái cây vừa rồi cất trong túi nhét vào miệng Khương Chi Ngộ: “Bà nội hái đó, vừa thơm vừa ngọt.”
Khương Chi Ngộ cúi đầu hợp tác mở miệng nói: “ Ừ, ngon quá! Vừa thơm vừa ngọt.”
Bối Bối lại chạy đến chỗ Khương Chi Hoài: “Anh cũng ăn đi.”
Khương Chi Hoài cũng mở miệng ăn: “Cảm ơn Bối Bối đã giữ lại cho bọn anh, nhưng lần sau Bối Bối cứ ăn một mình đi nha.”
Bối Bối lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau ăn, như thế mới ngon nhất!’’
Khương Chi Hoài ôm lấy Bối Bối, bé cười lớn: “Anh đoán xem, em đã ăn món gì ngon? Đoán đúng sẽ có thưởng nha.”
Khương Chi Ngộ hỏi: “Đoán đúng sẽ được thưởng gì?”
Bối Bối mỉm cười; “Em sẽ thưởng cho anh một thứ ngọt ngọt.”
Khương Chi Ngộ nghe vậy cười lớn: “Là kẹo à.”
Bối Bối mở to mắt: “Anh hai thật thông minh? Chính là kẹo.” bé lấy từ trong túi ra hai viên kẹo: “Anh, ăn đi.”
Bà nội Khương thấy vậy mỉm cười nhìn ba anh em nói chuyện, cuộc đời của bà đã trải qua rất nhiều chuyện, hiện tại cũng chỉ muốn nuôi nấng ba đứa nhỏ cho thật tốt.
Triệu Hỉ Phượng sờ túi, nhớ tới mấy viên kẹo ở trong túi, liền lấy ra ba viên nhét vào tay của Bối Bối: “Bối Bối, con thật hiểu chuyện, ăn đi con.”
Chỉ là một đứa bé ba tuổi sao có thể không tham ăn, nhưng Bối Bối muốn ăn gì cũng không dám nói ra, điều này khiến người ta cảm thấy đau lòng vì bé quá hiểu chuyện.
Đúng là một đứa bé ngoan, nhưng số mệnh lại quá khổ.
Bối Bối nhìn bà nội Khương, thấy bà gật đầu mới quay lại cười nói: “Con cảm ơn thím.”
Bé bóc vỏ rồi đưa cho bà nội Khương, bà nội Khương liền bịt miệng lại nói: “Bà ăn kẹo sẽ đau răng.”
Bối Bối ngậm kẹo vào miệng, viên kẹo ngọt ngào tan chảy, đôi mắt bé cong như vầng trăng khuyết, “Thật ngọt.”
Mọi người sau khi nghỉ ngơi được một lúc rồi bắt đầu đi làm đồng, Bối Bối ngậm viên kẹo cứng trong miệng không muốn cắn, chỉ chậm rãi ngậm, viên kẹo càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng tan hết trong miệng. Bé liếm liếm môi, cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Bé thật sự rất ngoan, một mình ngồi trên bãi cỏ ở rìa sân, chơi với nắm cỏ dại mềm mại. Một lúc sau, bé cầm hai nhánh cỏ mềm mại chơi trò đóng vai nhân vật, nhánh cỏ nhỏ là Bối Bối, nhánh lớn hơn là Khương Chi Ngộ.
Nhánh cỏ ngắn: “Có biết đêm số không?”
Nhánh cỏ lớn: “Cô ơi! Em không biết đếm.”
Nhánh cỏ ngắn: “Chi Ngộ thật ngốc! Cô Bối Bối sẽ dạy cho em, phải chăm chỉ học tập! 1,2,3,4,7,8,9,10!”
Nhánh cỏ lớn: “1,2,3…. hơ, hơ tiếp theo là số mấy nữa ạ? Cô Bối Bối có thể dạy lại cho em được không?”
Bối Bối cười khúc khích, hai nhánh cỏ trong tay cũng lắc lư theo, bé dùng nhánh cỏ nhỏ đánh vào nhánh cỏ lớn: “Ngốc, ngốc, ngốc nè.” Tiếp theo bé dạy lại một lần nữa, nhưng vẫn sai.
Đến giờ tan tầm, Khương Chi Ngộ và Khương Chi Hoài đến đón bé thấy cảnh này đều cạn lời.
“Bối Bối.”Khương Chi Ngộ ngồi xổm bên cạnh, gọi bé.
Bé chột dạ ném nhánh cỏ đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm cánh tay Khương Chi Ngộ, gọi lớn: “Anh hai.”
Sau đó, bé lấy trái cây vừa rồi cất trong túi nhét vào miệng Khương Chi Ngộ: “Bà nội hái đó, vừa thơm vừa ngọt.”
Khương Chi Ngộ cúi đầu hợp tác mở miệng nói: “ Ừ, ngon quá! Vừa thơm vừa ngọt.”
Bối Bối lại chạy đến chỗ Khương Chi Hoài: “Anh cũng ăn đi.”
Khương Chi Hoài cũng mở miệng ăn: “Cảm ơn Bối Bối đã giữ lại cho bọn anh, nhưng lần sau Bối Bối cứ ăn một mình đi nha.”
Bối Bối lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau ăn, như thế mới ngon nhất!’’
Khương Chi Hoài ôm lấy Bối Bối, bé cười lớn: “Anh đoán xem, em đã ăn món gì ngon? Đoán đúng sẽ có thưởng nha.”
Khương Chi Ngộ hỏi: “Đoán đúng sẽ được thưởng gì?”
Bối Bối mỉm cười; “Em sẽ thưởng cho anh một thứ ngọt ngọt.”
Khương Chi Ngộ nghe vậy cười lớn: “Là kẹo à.”
Bối Bối mở to mắt: “Anh hai thật thông minh? Chính là kẹo.” bé lấy từ trong túi ra hai viên kẹo: “Anh, ăn đi.”
Bà nội Khương thấy vậy mỉm cười nhìn ba anh em nói chuyện, cuộc đời của bà đã trải qua rất nhiều chuyện, hiện tại cũng chỉ muốn nuôi nấng ba đứa nhỏ cho thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.