Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 42:
Phó Hồng Trang
19/09/2024
Khương Chi Ngộ kích đồng sờ tiền: “Đầu óc con thông minh, tuỳ tiện học cũng đứng nhì lớp.”
Bối Bối cười khanh khách: “Vạn năm đứng nhì.”
Khương Chi Ngộ lập tức đen mặt, đây là biệt danh mà các bạn trong lớp đặt cho cậu, mặc kệ về vấn đề học tập, hay là xếp loại, Khương Chi Hoài đều đứng nhất, khó mà vượt qua.
Người một nhà ngồi quanh bàn vuông ăn sáng, bữa sáng là bánh bao trộn với một chén tương ớt đỏ béo ngậy.
Tương ớt là sáng sớm hôm nay bà Khương làm, dùng ớt cay và hạt tiêu của thịt thỏ cay hôm qua, trộn vào với nhau, món bánh bao kẹp với rau dại rất ngon, mọi người đều thích ăn.
Ăn xong bữa sáng ngon miệng, hai anh em dẫn Bối Bối đang vui vẻ đi học, hôm nay không giống như mọi này, bọn họ muốn nộp học phí.
Học kỳ này Bối Bối sẽ đi học với bọn chúng, bé rất ngoan, ngồi ở giữa Chi Hoài và Chi Ngộ, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn giáo viên giảng bài, các giáo viên đều thích bé.
Trường học ở đầu thôn, một cái sân có ba căn phòng, một phòng là nơi giáo viên làm việc, hai phòng khác là phòng học.
Lớp 1 đến lớp 3 chung một lớp, lớp 4 và 5 chung một lớp.
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ đang học lớp 2, ở lớp đầu tiên.
Vừa đến cửa trường học, đã thấy giáo viên Hồ Thanh Thanh, cô ấy là thanh niên tri thức, đang làm giáo viên văn ở trường.
Bối Bối vui vẻ nói: “Chào cô Thanh Thanh, hôm nay anh em đến nộp học phí.”
Hồ Thanh Thanh cười xoa đầu Bối Bối: “Chào buổi sáng.”
Khương Chi Hoài đưa 7 đồng 4 hào cho cô Hồ.
Sau khi Hồ Thanh Thanh đếm tiền xong nói: “Hôm nay không học, ruộng đất khô cạn, mọi người đi tưới ruộng trước rồi.”
Mấy đứa trẻ choai choai cũng là lực lượng lao động.
Khương Chi Hoài hỏi: “Vậy khi nào khai giảng ạ?”
Cô Hồ: “Các em về nhà đợi thông báo, khai giảng cô sẽ tới nhà các em thông báo. Các em đến sớm nhất, trên đường có gặp các bạn học khác cũng nói một tiếng, không cần tới trường học.”
Không đi học nên rất vui, Khương Chi Ngộ cúi đầu cười trộm.
Cô Hồ vỗ Khương Chi Ngộ: “Vui tới mức không khép được miệng sao?”
Khương Chi Ngộ cứng miệng: “Làm gì có, làm gì có, em rất buồn, vậy mà không được đi học.”
Cô Hồ cười lắc đầu: “Các em quay về đi.”
Sau khi ba người tạm biệt cô ấy thì quay về, mới ra cổng trường, Khương Chi Ngộ vui vẻ ôm Bối Bối về nhà: “Được nghỉ rồi~đi ruộng làm việc thôi.”
Trên đường gặp bạn học, bọn họ cũng nói thông tin này với mọi người, đám nhóc choai choai vui mừng đi về nhà.
So với việc đi học, mọi người càng thích lao động hơn.
Mọi người cùng nhau lao động, giống như cùng nhau chơi, còn có thể lấy công điểm.
Bối Bối cười khanh khách: “Vạn năm đứng nhì.”
Khương Chi Ngộ lập tức đen mặt, đây là biệt danh mà các bạn trong lớp đặt cho cậu, mặc kệ về vấn đề học tập, hay là xếp loại, Khương Chi Hoài đều đứng nhất, khó mà vượt qua.
Người một nhà ngồi quanh bàn vuông ăn sáng, bữa sáng là bánh bao trộn với một chén tương ớt đỏ béo ngậy.
Tương ớt là sáng sớm hôm nay bà Khương làm, dùng ớt cay và hạt tiêu của thịt thỏ cay hôm qua, trộn vào với nhau, món bánh bao kẹp với rau dại rất ngon, mọi người đều thích ăn.
Ăn xong bữa sáng ngon miệng, hai anh em dẫn Bối Bối đang vui vẻ đi học, hôm nay không giống như mọi này, bọn họ muốn nộp học phí.
Học kỳ này Bối Bối sẽ đi học với bọn chúng, bé rất ngoan, ngồi ở giữa Chi Hoài và Chi Ngộ, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn giáo viên giảng bài, các giáo viên đều thích bé.
Trường học ở đầu thôn, một cái sân có ba căn phòng, một phòng là nơi giáo viên làm việc, hai phòng khác là phòng học.
Lớp 1 đến lớp 3 chung một lớp, lớp 4 và 5 chung một lớp.
Khương Chi Hoài và Khương Chi Ngộ đang học lớp 2, ở lớp đầu tiên.
Vừa đến cửa trường học, đã thấy giáo viên Hồ Thanh Thanh, cô ấy là thanh niên tri thức, đang làm giáo viên văn ở trường.
Bối Bối vui vẻ nói: “Chào cô Thanh Thanh, hôm nay anh em đến nộp học phí.”
Hồ Thanh Thanh cười xoa đầu Bối Bối: “Chào buổi sáng.”
Khương Chi Hoài đưa 7 đồng 4 hào cho cô Hồ.
Sau khi Hồ Thanh Thanh đếm tiền xong nói: “Hôm nay không học, ruộng đất khô cạn, mọi người đi tưới ruộng trước rồi.”
Mấy đứa trẻ choai choai cũng là lực lượng lao động.
Khương Chi Hoài hỏi: “Vậy khi nào khai giảng ạ?”
Cô Hồ: “Các em về nhà đợi thông báo, khai giảng cô sẽ tới nhà các em thông báo. Các em đến sớm nhất, trên đường có gặp các bạn học khác cũng nói một tiếng, không cần tới trường học.”
Không đi học nên rất vui, Khương Chi Ngộ cúi đầu cười trộm.
Cô Hồ vỗ Khương Chi Ngộ: “Vui tới mức không khép được miệng sao?”
Khương Chi Ngộ cứng miệng: “Làm gì có, làm gì có, em rất buồn, vậy mà không được đi học.”
Cô Hồ cười lắc đầu: “Các em quay về đi.”
Sau khi ba người tạm biệt cô ấy thì quay về, mới ra cổng trường, Khương Chi Ngộ vui vẻ ôm Bối Bối về nhà: “Được nghỉ rồi~đi ruộng làm việc thôi.”
Trên đường gặp bạn học, bọn họ cũng nói thông tin này với mọi người, đám nhóc choai choai vui mừng đi về nhà.
So với việc đi học, mọi người càng thích lao động hơn.
Mọi người cùng nhau lao động, giống như cùng nhau chơi, còn có thể lấy công điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.