Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 6:
Phó Hồng Trang
19/09/2024
Bé ném cây gậy nhỏ đi, chuẩn bị tìm các anh giúp đỡ, đột nhiên trước mắt sáng ngời, thấy được bà nội đang nhổ cỏ ngoài ruộng phía xa, bé hét lên: “Bà nội, bà nội.”
Khoảng cách có hơi xa, bà nội Khương căn bản không nghe thấy, Bối Bối gấp gáp dậm chân, chạy qua.
Vào trong ruộng, bé không dám chạy, sợ dẫm lên mầm hoa màu.
Đợi đến bên cạnh bà nội Khương, trên trán Bối Bối đã một tầng mồ hôi, bé nhìn bốn phía trước, thấy xung quanh không có người, bé kéo cánh tay bà nội Khương, nhỏ giọng nói: “Bà nội, chúng ta được ăn no bụng rồi, con phát hiện một hang chuột đồng, có rất nhiều hạt lúa mì.”
Bà nội Khương cầm khăn lau mồ hôi cho Bối Bối, bà cười nói: “Bối Bối còn phát hiện hang chuột đồng sao? Con tự mình chơi trước đi, bà nhổ xong luống này sẽ đi qua xem. Con đói bụng chưa?” Bà lấy một đống đen nhánh từ trong túi ra: “Đi qua bờ ruộng ăn đi.”
Về hạt lúa mì, bà nội Khương căn bản không tin, cho rằng Bối Bối đang chơi trò đóng vai gia đình, chuột đồng trong ruộng đều ăn thuốc chết hết rồi.
Bối Bối không cầm túi kia, một lòng đều đặt ở hạt lúa mì ở trong hang chuột đồng, bé dùng sức nắm cánh tay bà nội Khương: “Bà nội, mau đi xem hạt lúa mì đi.”
Bà nội Khương: “Hạt lúa mì còn có thể chạy đi sao? Đợi một luống này xong, bà sẽ chơi cùng con.” Bà cầm lấy tay bé, đặt túi đen nhánh vào lòng bàn tay bé: “Tự mình chơi trước đi.”
Bối Bối cầm túi đen nhánh uể oải đi về phía đầu ruộng, ngồi xổm bên cạnh hang chuột đồng ăn, ăn quả đen nhánh kia, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bé rất nhanh đã vui vẻ trở lại, đợi bà nội làm xong sẽ cùng nhau đào hạt lúa mì.
Hạt lúa mì ở đây, không chạy được.
Vừa quay đầu bé đã thấy anh hai ở trong một đám nhóc choai choai, bé chạy về hướng anh hai vẫy tay, vừa kích động vừa khẩn trương: “Anh anh, mau đến đây.”
Khương Chi Ngộ ôm thùng chạy tới: “Sao vậy? Sao lại kích động thế?”
Cậu cầm chén tráng men lên, múc một chén nước sôi để nguội, ùng ục, ùng ục uống.
Những đứa trẻ khác cũng tìm bình gốm nhà mình uống nước.
Trời nóng, ra rất nhiều mồ hôi, cổ họng khát nước đến muốn bốc khói.
Bối Bối đợi cậu uống nước xong, túm tai Khương Chi Ngộ: “Anh, em nói cho anh một bí mật.”
Khoé môi Khương Chi Ngộ giật giật, xung quanh không có ai, lại không có người nghe lén, nhưng cậu vẫn ghé tai lại gần.
“Anh, em phát hiện một hang chuột đồng, có rất nhiều, rất nhiều hạt lúa mì.” Bối Bối nhỏ giọng nói.
Khương Chi Ngộ trợn tròn mắt: “Thật sự có thứ tốt này còn tiện cho chúng ta nhặt sao? Mọi người đã sớm cho chuột đồng uống thuốc chết rồi.”
Bối Bối sốt ruột, nhéo tai Khương Chi Ngộ kéo về phía mình: “Thật sự có, Bối Bối nhìn thấy mà.”
Giọng sữa mang theo chút nức nở.
Khương Chi Ngộ xoa lỗ tai: “Bối, nhẹ chút, lỗ tai sắp bị em nhéo rớt rồi.”
Khoảng cách có hơi xa, bà nội Khương căn bản không nghe thấy, Bối Bối gấp gáp dậm chân, chạy qua.
Vào trong ruộng, bé không dám chạy, sợ dẫm lên mầm hoa màu.
Đợi đến bên cạnh bà nội Khương, trên trán Bối Bối đã một tầng mồ hôi, bé nhìn bốn phía trước, thấy xung quanh không có người, bé kéo cánh tay bà nội Khương, nhỏ giọng nói: “Bà nội, chúng ta được ăn no bụng rồi, con phát hiện một hang chuột đồng, có rất nhiều hạt lúa mì.”
Bà nội Khương cầm khăn lau mồ hôi cho Bối Bối, bà cười nói: “Bối Bối còn phát hiện hang chuột đồng sao? Con tự mình chơi trước đi, bà nhổ xong luống này sẽ đi qua xem. Con đói bụng chưa?” Bà lấy một đống đen nhánh từ trong túi ra: “Đi qua bờ ruộng ăn đi.”
Về hạt lúa mì, bà nội Khương căn bản không tin, cho rằng Bối Bối đang chơi trò đóng vai gia đình, chuột đồng trong ruộng đều ăn thuốc chết hết rồi.
Bối Bối không cầm túi kia, một lòng đều đặt ở hạt lúa mì ở trong hang chuột đồng, bé dùng sức nắm cánh tay bà nội Khương: “Bà nội, mau đi xem hạt lúa mì đi.”
Bà nội Khương: “Hạt lúa mì còn có thể chạy đi sao? Đợi một luống này xong, bà sẽ chơi cùng con.” Bà cầm lấy tay bé, đặt túi đen nhánh vào lòng bàn tay bé: “Tự mình chơi trước đi.”
Bối Bối cầm túi đen nhánh uể oải đi về phía đầu ruộng, ngồi xổm bên cạnh hang chuột đồng ăn, ăn quả đen nhánh kia, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bé rất nhanh đã vui vẻ trở lại, đợi bà nội làm xong sẽ cùng nhau đào hạt lúa mì.
Hạt lúa mì ở đây, không chạy được.
Vừa quay đầu bé đã thấy anh hai ở trong một đám nhóc choai choai, bé chạy về hướng anh hai vẫy tay, vừa kích động vừa khẩn trương: “Anh anh, mau đến đây.”
Khương Chi Ngộ ôm thùng chạy tới: “Sao vậy? Sao lại kích động thế?”
Cậu cầm chén tráng men lên, múc một chén nước sôi để nguội, ùng ục, ùng ục uống.
Những đứa trẻ khác cũng tìm bình gốm nhà mình uống nước.
Trời nóng, ra rất nhiều mồ hôi, cổ họng khát nước đến muốn bốc khói.
Bối Bối đợi cậu uống nước xong, túm tai Khương Chi Ngộ: “Anh, em nói cho anh một bí mật.”
Khoé môi Khương Chi Ngộ giật giật, xung quanh không có ai, lại không có người nghe lén, nhưng cậu vẫn ghé tai lại gần.
“Anh, em phát hiện một hang chuột đồng, có rất nhiều, rất nhiều hạt lúa mì.” Bối Bối nhỏ giọng nói.
Khương Chi Ngộ trợn tròn mắt: “Thật sự có thứ tốt này còn tiện cho chúng ta nhặt sao? Mọi người đã sớm cho chuột đồng uống thuốc chết rồi.”
Bối Bối sốt ruột, nhéo tai Khương Chi Ngộ kéo về phía mình: “Thật sự có, Bối Bối nhìn thấy mà.”
Giọng sữa mang theo chút nức nở.
Khương Chi Ngộ xoa lỗ tai: “Bối, nhẹ chút, lỗ tai sắp bị em nhéo rớt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.