Thập Niên 70: Bé Zombie Đi Tìm Não Lạc Tới, Nhập Ngũ
Chương 2: Cô Gái Này, Ngốc Không Nhẹ
Cửu Miêu Hữu Ngôn
16/10/2024
Khi nói chuyện, hai lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện.
Là một cô gái xinh đẹp, tiếc thật.
"Tên trộm, trả xe cho Thi Thi, Thi Thi muốn xe, muốn đồ dự trữ."
Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Vì quần áo ướt, vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò của cô hiện ra rõ ràng.
Nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ôm cô trong lòng lúc nãy, tai Tạ Lâm không khỏi đỏ lên.
Cố gắng bỏ qua hai chữ "tên trộm", anh nói: "Tôi không lấy xe của cô, cũng không trộm đồ dự trữ của cô, cô nhận nhầm người rồi."
Bàn tay nhỏ bé cố gắng giật mạnh góc áo anh, nhưng không hề nhúc nhích.
Hừ, sức lực cô nhóc này cũng khá lớn.
Cô gái nhỏ Thi Thi có vài chữ không hiểu, cộng lại thành ra không hiểu gì cả, tiếp tục kêu tên trộm trả xe.
Tạ Lâm đau đầu như búa bổ, trong đầu suy nghĩ miên man, cũng không tìm ra được cách ứng phó khẩn cấp.
Nên hỏi địa chỉ nhà cô gái này như thế nào?
Không hỏi được, thì không thể đưa cô về.
cũng không thể bỏ mặc cô ở đây, lỡ lại rơi xuống nước thì sao?
Lúc này, từ xa vang lên tiếng chửi rủa om sòm.
"Lưu manh, đồ lưu manh, mặc quân phục mà làm chuyện mất hết nhân tính."
"Tôi nói cho anh biết, anh đã ôm Thi Thi, hủy hoại trong sạch của Thi Thi, phải cưới con bé."
"Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, sính lễ chỉ cần 300 tệ, anh cứ đưa nó đi."
Nụ cười của nhóm thanh niên lập tức cứng đờ, đầu óc xoay chuyển liền hiểu ra, thì ra đây là một cái bẫy.
Đây là cô ngốc không gả được, phế vật lợi dụng để lừa đảo?
Hừ, dám lừa cả quân nhân, gan to bằng cái nia.
Chỉ là nhớ lại lúc họ nhìn thấy cô gái nhỏ trôi trên sông, dáng vẻ rõ ràng là uống rất nhiều nước, rơi vào hôn mê.
Mấy người phụ nữ này rõ ràng là núp ở một bên chờ bắt lỗi, hoàn toàn không quan tâm cô gái nhỏ ở dưới nước có thể mất mạng hay không.
Khốn kiếp!
Đây mới gọi là mất hết nhân tính.
Ba người phụ nữ hùng hổ xông tới.
Người phụ nữ dẫn đầu mặt mày méo mó, đôi mắt tam giác lóe lên tia tinh ranh, đảo qua đảo lại trên người Tạ Lâm.
Không biết tại sao, trên mặt bà ta lại có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ tiếc nuối rồi lại vui mừng.
Giải thích ra là, đồ ngốc không chết, tiếc thật.
Wow, là quân nhân cứu đồ ngốc, có thể bán được nhiều tiền hơn.
"Là cậu, là cậu ôm Thi Thi, còn ấn ngực con bé."
Người phụ nữ dẫn đầu tức giận chỉ vào Tạ Lâm.
"Thi Thi nhà tôi mới vừa thành niên, luôn luôn giữ mình, chưa từng tiếp xúc với đàn ông, vậy mà anh lại hủy hoại danh tiếng của con bé."
"Cậu bảo con gái nhà người ta sau này sống như thế nào?"
"Là quân nhân, bảo vệ người dân là thiên chức, vậy mà cậu lại làm chuyện bỉ ổi như vậy với con bé."
"Tôi nói cho cậu biết, nếu không cưới con gái tôi, tôi sẽ lên đơn vị tố cáo cậu."
Là một cô gái xinh đẹp, tiếc thật.
"Tên trộm, trả xe cho Thi Thi, Thi Thi muốn xe, muốn đồ dự trữ."
Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Vì quần áo ướt, vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò của cô hiện ra rõ ràng.
Nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ôm cô trong lòng lúc nãy, tai Tạ Lâm không khỏi đỏ lên.
Cố gắng bỏ qua hai chữ "tên trộm", anh nói: "Tôi không lấy xe của cô, cũng không trộm đồ dự trữ của cô, cô nhận nhầm người rồi."
Bàn tay nhỏ bé cố gắng giật mạnh góc áo anh, nhưng không hề nhúc nhích.
Hừ, sức lực cô nhóc này cũng khá lớn.
Cô gái nhỏ Thi Thi có vài chữ không hiểu, cộng lại thành ra không hiểu gì cả, tiếp tục kêu tên trộm trả xe.
Tạ Lâm đau đầu như búa bổ, trong đầu suy nghĩ miên man, cũng không tìm ra được cách ứng phó khẩn cấp.
Nên hỏi địa chỉ nhà cô gái này như thế nào?
Không hỏi được, thì không thể đưa cô về.
cũng không thể bỏ mặc cô ở đây, lỡ lại rơi xuống nước thì sao?
Lúc này, từ xa vang lên tiếng chửi rủa om sòm.
"Lưu manh, đồ lưu manh, mặc quân phục mà làm chuyện mất hết nhân tính."
"Tôi nói cho anh biết, anh đã ôm Thi Thi, hủy hoại trong sạch của Thi Thi, phải cưới con bé."
"Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, sính lễ chỉ cần 300 tệ, anh cứ đưa nó đi."
Nụ cười của nhóm thanh niên lập tức cứng đờ, đầu óc xoay chuyển liền hiểu ra, thì ra đây là một cái bẫy.
Đây là cô ngốc không gả được, phế vật lợi dụng để lừa đảo?
Hừ, dám lừa cả quân nhân, gan to bằng cái nia.
Chỉ là nhớ lại lúc họ nhìn thấy cô gái nhỏ trôi trên sông, dáng vẻ rõ ràng là uống rất nhiều nước, rơi vào hôn mê.
Mấy người phụ nữ này rõ ràng là núp ở một bên chờ bắt lỗi, hoàn toàn không quan tâm cô gái nhỏ ở dưới nước có thể mất mạng hay không.
Khốn kiếp!
Đây mới gọi là mất hết nhân tính.
Ba người phụ nữ hùng hổ xông tới.
Người phụ nữ dẫn đầu mặt mày méo mó, đôi mắt tam giác lóe lên tia tinh ranh, đảo qua đảo lại trên người Tạ Lâm.
Không biết tại sao, trên mặt bà ta lại có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ tiếc nuối rồi lại vui mừng.
Giải thích ra là, đồ ngốc không chết, tiếc thật.
Wow, là quân nhân cứu đồ ngốc, có thể bán được nhiều tiền hơn.
"Là cậu, là cậu ôm Thi Thi, còn ấn ngực con bé."
Người phụ nữ dẫn đầu tức giận chỉ vào Tạ Lâm.
"Thi Thi nhà tôi mới vừa thành niên, luôn luôn giữ mình, chưa từng tiếp xúc với đàn ông, vậy mà anh lại hủy hoại danh tiếng của con bé."
"Cậu bảo con gái nhà người ta sau này sống như thế nào?"
"Là quân nhân, bảo vệ người dân là thiên chức, vậy mà cậu lại làm chuyện bỉ ổi như vậy với con bé."
"Tôi nói cho cậu biết, nếu không cưới con gái tôi, tôi sẽ lên đơn vị tố cáo cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.