Thập Niên 70: Bị Ép Gả Thay Cho Người Đã Kết Hôn, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng Của Anh Ta
Chương 2: Bắt Cóc Con Tin
Kỉ Nhật Xuân Hàn
27/04/2024
Tống Đại Tráng rống, "Trốn? Ông đây cũng không nghĩ tới trốn! Ông đây cho dù chết, cũng kéo một đệm lưng xuống!”
Tần Thư mím môi, hạ giọng, "Làm giao dịch thì sao.”
Tống Đại Tráng nhất thời không kịp phản ứng, "Cái gì?”
Tần Thư nói: "Tôi giúp anh chạy trốn, anh thả tôi một mạng.”
Tống Đại Tráng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, trong lòng khẳng định vẫn muốn chạy.
Tần Thư thấy Tống Đại Tráng không lên tiếng, lại nói, "Lát nữa xe lửa sẽ tới trạm cuối cùng, xe lửa tới trạm cuối cùng, bọn họ sẽ mở cửa. Anh bắt tôi một đường lui đến chỗ toa xe, chờ cửa xe lửa mở ra, anh bắt tôi xuống xe lửa. Vừa xuống xe lửa anh liền chạy, trên sân ga đều là người, bọn họ muốn đuổi theo anh, cũng khó.”
Tống Đại Tráng cười nhạo một tiếng, "Cô giúp tôi không sợ bị bọn họ nói là cùng phe với tôi sao?”
“Không sợ là giả.” Tần Thư cười khổ một tiếng, "Nhưng hoài nghi nào có quan trọng bằng mạng? Tôi chỉ muốn sống, tôi không muốn chết.”
Tống Đại Tráng cắn răng một cái, "Ông đây chỉ tin cô một lần.”
Tần Thư cụp mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một nụ cười, rốt cục mắc câu.
Tống Đại Tráng bắt cóc cô một đường lui về phía sau thùng xe.
Xe lửa đã vào ga, cửa xe gần trong gang tấc.
Thời buổi này cửa xe lửa không phải cửa tự động, phải do nhân viên lái mở bằng tay.
Tống Đại Tráng hét lớn: "Nhân viên tàu! Nhân viên tàu cút lại đây! Cút lại đây đứng đây!”
Tần Thư nhìn lướt qua nhân viên tàu đã trốn sang toa khác, "Anh ta sợ nhất định sẽ không tới, anh bảo anh ta ném chìa khóa lại đây.”
Tống Đại Tráng sửng sốt, "Ném chìa khóa lại đây!”
“Ném chìa khóa cho mày cũng vô dụng, cậu sẽ không mở cửa.” Đội trưởng Lý lên tiếng, "Để tao mở cho mày, tao đặt súng xuống đất.”
“Làm đi.”
Đội trưởng Lý ngồi xổm xuống, đặt súng trên tay xuống đất.
Những người khác biến sắc, "Đội trưởng!”
Tống Đại Tráng nhếch miệng cười: "Được! Là mày, đội trưởng Lý.”
Đội trưởng Lý lấy chìa khóa từ chỗ nhân viên tàu, cất bước đi tới.
Xe lửa dừng lại ở trạm.
Đội trưởng Lý mở cửa thùng xe, chậm rãi lui sang một bên.
Tống Đại Tráng lôi theo Tần Thư, cẩn thận lui đến trước cửa thùng xe, lúc đi xuống sợ giẫm hụt, khóe mắt gã ta còn hơi dao động.
Tần Thư nhận được ánh mắt đội trưởng Lý, tay đột nhiên thò ra, một phát bắt lấy súng lục, bẻ lên, họng súng hướng lên trời.
Cô lại đấm vào mắt Tống Đại Tráng.
Đoàng!
A!
A!!!
Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết của Tống Đại Tráng, cùng với tiếng thét chói tai của mọi người cùng vang lên.
Tần Thư lại bóp chặt tay cầm súng của Tống Đại Tráng, dùng sức vặn, răng rắc một tiếng, tiếng xương nứt vang lên.
A!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Khẩu súng lục tuột khỏi tay, rơi xuống dưới đường ray.
Cùng lúc đó, Tần Thư và Tống Đại Tráng rơi xuống từ cửa thùng xe, nặng nề ngã xuống sân ga.
Tần Thư ngã đến mắt bốc sao vàng, trước mắt biến thành từng hồi màu đen, bên tai truyền đến tiếng Tống Đại Tráng rên rỉ thống khổ cùng với tiếng mắng chửi đĩnh đạc, "A! Tiện nhân! Đáng chết......”
Tần Thư mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn Tống Đại Tráng bên cạnh, nghĩ đến mình bị thằng cháu rùa rụt này dùng súng ép vào đầu, trong lòng nổi giận, một tay bắt lấy tóc Tống Đại Tráng, mạnh mẽ nhấc lên, lại hung hăng đập xuống, liên tiếp vài lần.
Tần Thư còn muốn tiếp tục, phía sau lại truyền đến thanh âm, "Đồng chí, người đã hôn mê bất tỉnh, đừng đánh, giao cho chúng tôi xử lý là được rồi.”
Tần Thư gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị thu tay lại, tiếng kinh hô truyền đến, "Nữ đồng chí, cẩn thận phía sau!"
Tần Thư mím môi, hạ giọng, "Làm giao dịch thì sao.”
Tống Đại Tráng nhất thời không kịp phản ứng, "Cái gì?”
Tần Thư nói: "Tôi giúp anh chạy trốn, anh thả tôi một mạng.”
Tống Đại Tráng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, trong lòng khẳng định vẫn muốn chạy.
Tần Thư thấy Tống Đại Tráng không lên tiếng, lại nói, "Lát nữa xe lửa sẽ tới trạm cuối cùng, xe lửa tới trạm cuối cùng, bọn họ sẽ mở cửa. Anh bắt tôi một đường lui đến chỗ toa xe, chờ cửa xe lửa mở ra, anh bắt tôi xuống xe lửa. Vừa xuống xe lửa anh liền chạy, trên sân ga đều là người, bọn họ muốn đuổi theo anh, cũng khó.”
Tống Đại Tráng cười nhạo một tiếng, "Cô giúp tôi không sợ bị bọn họ nói là cùng phe với tôi sao?”
“Không sợ là giả.” Tần Thư cười khổ một tiếng, "Nhưng hoài nghi nào có quan trọng bằng mạng? Tôi chỉ muốn sống, tôi không muốn chết.”
Tống Đại Tráng cắn răng một cái, "Ông đây chỉ tin cô một lần.”
Tần Thư cụp mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một nụ cười, rốt cục mắc câu.
Tống Đại Tráng bắt cóc cô một đường lui về phía sau thùng xe.
Xe lửa đã vào ga, cửa xe gần trong gang tấc.
Thời buổi này cửa xe lửa không phải cửa tự động, phải do nhân viên lái mở bằng tay.
Tống Đại Tráng hét lớn: "Nhân viên tàu! Nhân viên tàu cút lại đây! Cút lại đây đứng đây!”
Tần Thư nhìn lướt qua nhân viên tàu đã trốn sang toa khác, "Anh ta sợ nhất định sẽ không tới, anh bảo anh ta ném chìa khóa lại đây.”
Tống Đại Tráng sửng sốt, "Ném chìa khóa lại đây!”
“Ném chìa khóa cho mày cũng vô dụng, cậu sẽ không mở cửa.” Đội trưởng Lý lên tiếng, "Để tao mở cho mày, tao đặt súng xuống đất.”
“Làm đi.”
Đội trưởng Lý ngồi xổm xuống, đặt súng trên tay xuống đất.
Những người khác biến sắc, "Đội trưởng!”
Tống Đại Tráng nhếch miệng cười: "Được! Là mày, đội trưởng Lý.”
Đội trưởng Lý lấy chìa khóa từ chỗ nhân viên tàu, cất bước đi tới.
Xe lửa dừng lại ở trạm.
Đội trưởng Lý mở cửa thùng xe, chậm rãi lui sang một bên.
Tống Đại Tráng lôi theo Tần Thư, cẩn thận lui đến trước cửa thùng xe, lúc đi xuống sợ giẫm hụt, khóe mắt gã ta còn hơi dao động.
Tần Thư nhận được ánh mắt đội trưởng Lý, tay đột nhiên thò ra, một phát bắt lấy súng lục, bẻ lên, họng súng hướng lên trời.
Cô lại đấm vào mắt Tống Đại Tráng.
Đoàng!
A!
A!!!
Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết của Tống Đại Tráng, cùng với tiếng thét chói tai của mọi người cùng vang lên.
Tần Thư lại bóp chặt tay cầm súng của Tống Đại Tráng, dùng sức vặn, răng rắc một tiếng, tiếng xương nứt vang lên.
A!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Khẩu súng lục tuột khỏi tay, rơi xuống dưới đường ray.
Cùng lúc đó, Tần Thư và Tống Đại Tráng rơi xuống từ cửa thùng xe, nặng nề ngã xuống sân ga.
Tần Thư ngã đến mắt bốc sao vàng, trước mắt biến thành từng hồi màu đen, bên tai truyền đến tiếng Tống Đại Tráng rên rỉ thống khổ cùng với tiếng mắng chửi đĩnh đạc, "A! Tiện nhân! Đáng chết......”
Tần Thư mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn Tống Đại Tráng bên cạnh, nghĩ đến mình bị thằng cháu rùa rụt này dùng súng ép vào đầu, trong lòng nổi giận, một tay bắt lấy tóc Tống Đại Tráng, mạnh mẽ nhấc lên, lại hung hăng đập xuống, liên tiếp vài lần.
Tần Thư còn muốn tiếp tục, phía sau lại truyền đến thanh âm, "Đồng chí, người đã hôn mê bất tỉnh, đừng đánh, giao cho chúng tôi xử lý là được rồi.”
Tần Thư gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị thu tay lại, tiếng kinh hô truyền đến, "Nữ đồng chí, cẩn thận phía sau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.