Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 11:
Mạn Thu
03/12/2023
Mưa thì không thể nào mưa, ít nhất năm nay sẽ không có một giọt mưa.
Tiêu Định Quốc và ông nội Tiêu về đến nhà, có hơi kỳ quái.
Trước kia anh từ trên núi trở về, con trai nhất định sẽ líu ríu vây quanh anh, hỏi anh trên núi thế nào, có gặp phải chuyện gì mới mẻ hay không, săn con mồi gì trở về.
Hôm nay lại im lặng, trong lòng Tiêu Định Quốc giật mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang lúc anh lo lắng, bạn học Tiêu Thiết Đản rốt cục từ phòng bếp đi ra, thấy Tiêu Định Quốc, lập tức đụng tới, nhưng mà, lần này, cậu không có hỏi vấn đề gì, một phen giữ chặt Tiêu Định Quốc và Tiêu Thủ Thành đi tới nhà chính.
“Ông, cha, đang chờ hai người ăn cơm, nhanh lên.”
Tiêu Định Quốc có hơi áy náy, mình lên núi một ngày không thu hoạch được, còn để vợ con đói bụng chờ anh.
Nào biết anh vừa đi ngang qua phòng bếp đã ngửi thấy mùi thịt, không, không phải mùi thịt, là gì đây?
Anh còn chưa kịp phản ứng, vợ anh Dư Mạch Tuệ đã bưng đĩa từ phòng bếp đi ra: "Chồng à, anh về rồi, mau ăn cơm.”
“Trong nhà sao lại có nấm? Em lên núi à?”
Dư Mạch Tuệ nhìn Thiết Đản một cái, nói: "Thiết Đản dẫn theo Tiểu Cửu lên núi hái được.”
Thấy mặt chồng đen xuống, vội vàng tìm lý do bổ sung cho con trai: "Đi dạo ở chân núi gần đây, không xa đâu, anh yên tâm đi, em đã giáo huấn nó rồi.”
Tiêu Định Quốc không nhẹ không nặng vỗ xuống đầu Thiết Đản: "Tuy nói bên ngoài núi hiện tại không có gì nguy hiểm, cũng phải cẩn thận chút, biết không?"
“Đã biết, cha, con đi gọi em gái ăn cơm.”
Thiết Đản nhanh như chớp chạy tới phòng Tiêu Cửu, hắng giọng hô: "Em gái, ăn cơm!”
Tiêu Cửu đang ở trong phòng dùng dị năng tẩm bổ thân thể, nghe thấy tiếng Thiết Đản, vội vàng lên tiếng: "Ai, em tới đây.”
Cô lập tức xuống giường đi giày ra ngoài, nơi này có chuyện làm cho cô hài lòng nhất chính là cô và Thiết Đản đều có phòng của mình, đối với người có bí mật như cô mà nói, thật sự là quá tốt.
Họ Tiêu ở đại đội sản xuất Tề Sơn là họ lớn, đại đội trưởng Tiêu An Quốc là thân thích không quá năm đời với nhà bọn họ, rất thân thiết với nhà cô, đại đội sản xuất Tề Sơn nhà bọn họ ở xem như là một đại đội tương đối khá.
Người nhà đều rất hiền lành, vì cuộc sống mà cố gắng, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận.
Trong đại đội có không ít gia đình trước đây từng nói nhà bọn họ nhân khẩu đơn bạc gì đó, nhưng nhà khác thường thường sẽ vì ai uống nhiều một ngụm cháo, gắp nhiều một đũa rau dại mà la hét ầm ĩ, nhà bọn họ lại chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.
"Ông, cha, hai người đã trở lại rồi." Tiêu Cửu đi ra, nhìn thấy lão gia tử và Tiêu Định Quốc ngồi ở nhà chính, vừa nhìn đã thấy rất mệt mỏi, cũng đúng, bôn ba ở trong núi cả ngày, có thể không mệt mỏi sao.
Cô đi vào phòng bếp, múc một chậu nước, rửa khăn mặt: "Ông, cha, hai người lau mồ hôi trước đi.”
Tiêu Định Quốc nhận lấy khăn mặt con gái đưa tới, có hơi sững sờ, lại có hơi ấm lòng, anh cười nói: "Ngoan, lại đây ăn cơm.”
“Vâng.”
Tuy rằng chỉ có một đĩa nấm nhợt nhạt, nhưng người một nhà vẫn ăn rất thỏa mãn, Tiêu Cửu thử thăm dò nói: "Cha, lần sau cha vào núi có thể dẫn con theo không?"
Ánh mắt Tiêu Thiết Đản sáng lên, chờ mong nhìn về phía cha mình, nếu như em gái còn có thể được cha đưa vào núi, vậy cậu khẳng định cũng có thể.
"Không được, con còn quá nhỏ, trên núi nguy hiểm. Còn nữa, Thiết Đản, về sau không được đưa em gái tới nơi nguy hiểm, biết không?"
“Biết rồi." Tiêu Thiết Đản hữu khí vô lực trả lời xong, lại tiếp tục ăn nấm say sưa.
Tiêu Cửu cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao núi lớn cũng ở đó, cô sẽ luôn có cơ hội đạt được mục đích của mình.
"Thân thể Tiểu Cửu đã dưỡng lại không kém nhiều lắm, về sau cùng anh cháu học tập, bé gái, phải biết nhiều chữ chút mới tốt." Tiêu Thủ Thành buông đũa xuống nói.
Tiêu Cửu vội vàng gật đầu đồng ý.
Tiêu Định Quốc và ông nội Tiêu về đến nhà, có hơi kỳ quái.
Trước kia anh từ trên núi trở về, con trai nhất định sẽ líu ríu vây quanh anh, hỏi anh trên núi thế nào, có gặp phải chuyện gì mới mẻ hay không, săn con mồi gì trở về.
Hôm nay lại im lặng, trong lòng Tiêu Định Quốc giật mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang lúc anh lo lắng, bạn học Tiêu Thiết Đản rốt cục từ phòng bếp đi ra, thấy Tiêu Định Quốc, lập tức đụng tới, nhưng mà, lần này, cậu không có hỏi vấn đề gì, một phen giữ chặt Tiêu Định Quốc và Tiêu Thủ Thành đi tới nhà chính.
“Ông, cha, đang chờ hai người ăn cơm, nhanh lên.”
Tiêu Định Quốc có hơi áy náy, mình lên núi một ngày không thu hoạch được, còn để vợ con đói bụng chờ anh.
Nào biết anh vừa đi ngang qua phòng bếp đã ngửi thấy mùi thịt, không, không phải mùi thịt, là gì đây?
Anh còn chưa kịp phản ứng, vợ anh Dư Mạch Tuệ đã bưng đĩa từ phòng bếp đi ra: "Chồng à, anh về rồi, mau ăn cơm.”
“Trong nhà sao lại có nấm? Em lên núi à?”
Dư Mạch Tuệ nhìn Thiết Đản một cái, nói: "Thiết Đản dẫn theo Tiểu Cửu lên núi hái được.”
Thấy mặt chồng đen xuống, vội vàng tìm lý do bổ sung cho con trai: "Đi dạo ở chân núi gần đây, không xa đâu, anh yên tâm đi, em đã giáo huấn nó rồi.”
Tiêu Định Quốc không nhẹ không nặng vỗ xuống đầu Thiết Đản: "Tuy nói bên ngoài núi hiện tại không có gì nguy hiểm, cũng phải cẩn thận chút, biết không?"
“Đã biết, cha, con đi gọi em gái ăn cơm.”
Thiết Đản nhanh như chớp chạy tới phòng Tiêu Cửu, hắng giọng hô: "Em gái, ăn cơm!”
Tiêu Cửu đang ở trong phòng dùng dị năng tẩm bổ thân thể, nghe thấy tiếng Thiết Đản, vội vàng lên tiếng: "Ai, em tới đây.”
Cô lập tức xuống giường đi giày ra ngoài, nơi này có chuyện làm cho cô hài lòng nhất chính là cô và Thiết Đản đều có phòng của mình, đối với người có bí mật như cô mà nói, thật sự là quá tốt.
Họ Tiêu ở đại đội sản xuất Tề Sơn là họ lớn, đại đội trưởng Tiêu An Quốc là thân thích không quá năm đời với nhà bọn họ, rất thân thiết với nhà cô, đại đội sản xuất Tề Sơn nhà bọn họ ở xem như là một đại đội tương đối khá.
Người nhà đều rất hiền lành, vì cuộc sống mà cố gắng, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận.
Trong đại đội có không ít gia đình trước đây từng nói nhà bọn họ nhân khẩu đơn bạc gì đó, nhưng nhà khác thường thường sẽ vì ai uống nhiều một ngụm cháo, gắp nhiều một đũa rau dại mà la hét ầm ĩ, nhà bọn họ lại chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.
"Ông, cha, hai người đã trở lại rồi." Tiêu Cửu đi ra, nhìn thấy lão gia tử và Tiêu Định Quốc ngồi ở nhà chính, vừa nhìn đã thấy rất mệt mỏi, cũng đúng, bôn ba ở trong núi cả ngày, có thể không mệt mỏi sao.
Cô đi vào phòng bếp, múc một chậu nước, rửa khăn mặt: "Ông, cha, hai người lau mồ hôi trước đi.”
Tiêu Định Quốc nhận lấy khăn mặt con gái đưa tới, có hơi sững sờ, lại có hơi ấm lòng, anh cười nói: "Ngoan, lại đây ăn cơm.”
“Vâng.”
Tuy rằng chỉ có một đĩa nấm nhợt nhạt, nhưng người một nhà vẫn ăn rất thỏa mãn, Tiêu Cửu thử thăm dò nói: "Cha, lần sau cha vào núi có thể dẫn con theo không?"
Ánh mắt Tiêu Thiết Đản sáng lên, chờ mong nhìn về phía cha mình, nếu như em gái còn có thể được cha đưa vào núi, vậy cậu khẳng định cũng có thể.
"Không được, con còn quá nhỏ, trên núi nguy hiểm. Còn nữa, Thiết Đản, về sau không được đưa em gái tới nơi nguy hiểm, biết không?"
“Biết rồi." Tiêu Thiết Đản hữu khí vô lực trả lời xong, lại tiếp tục ăn nấm say sưa.
Tiêu Cửu cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao núi lớn cũng ở đó, cô sẽ luôn có cơ hội đạt được mục đích của mình.
"Thân thể Tiểu Cửu đã dưỡng lại không kém nhiều lắm, về sau cùng anh cháu học tập, bé gái, phải biết nhiều chữ chút mới tốt." Tiêu Thủ Thành buông đũa xuống nói.
Tiêu Cửu vội vàng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.