Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 15:
Mạn Thu
04/12/2023
Nhớ tới kiếp trước mình thúc đẩy rau quả có thể làm cho thân thể người nhà có tố chất gấp bội, trong lòng cô có loáng thoáng suy đoán.
Tiêu Cửu nghĩ, cô phải nghĩ biện pháp để cha cô lại dẫn cô lên núi mấy lần, cô muốn thí nghiệm thử, nhìn xem suy nghĩ của mình có chính xác hay không.
Về đến nhà, Dư Mạch Tuệ đang dọn dẹp nhà cửa, nông thôn chính là như vậy, trong mắt người cần cù có công việc, có thể một ngày bận rộn đến tối, người lười biếng có thể nằm trên giường một ngày.
Tiêu Cửu cảm thấy cô nhất định là người lười biếng, nhưng mà, cô mới đến, cha mẹ và anh trai đều đối tốt với cô, cô cũng phải dùng đủ khả năng giúp người nhà làm chút chuyện.
Cô thấy sân còn chưa thu dọn xong, thì chuẩn bị cầm chổi quét chút, lại đã quên mình hiện tại chỉ có ba tuổi, chổi kia cao hơn cô rất nhiều, không để ý, cô đã bị chổi đẩy ngã, ngồi xổm dưới đất, mặt Tiêu Cửu mơ hồ.
Vẫn là Thiết Đản phản ứng nhanh, một tay kéo cô, còn an ủi tựa như vỗ vỗ cô: "Không có việc gì không có việc gì, anh trai xoa bóp cho em sẽ không đau." Nói xong, cậu đã muốn đưa tay xoa mông của cô.
Không, cô từ chối!
Tiêu Cửu né tránh, nói: "Em không đau.”
Cô sợ cậu hiểu lầm mình xem cậu là quấy rối, đang nghĩ giải thích thế nào út, Dư Mạch Tuệ đã tới ôm lấy cô, xoa xoa mông cô: "Thế nào? Không ngã chứ? Con còn nhỏ, không cần giúp mẹ làm những việc này, chờ con lớn rồi nói sau.”
Tiêu Cửu có hơi xấu hổ về việc mình bị xoa mông, còn có hơi ngại, chính mình giống như luôn suy nghĩ như thế nào để hồi báo cha mẹ, vẫn luôn xem bọn họ làm đối tượng báo ân, như vậy không đúng.
Tiêu Cửu ôm Dư Mạch Tuệ: "Mẹ, con không đau, chờ con lớn hơn sẽ giúp mẹ quét sân.”
Dư Mạch Tuệ ôm một đoàn nho nhỏ, nghe lời tri kỷ của con gái, mềm lòng thành một đoàn.
Thiết Đản nhìn mẹ cậu ôm em gái cũng không ghen, cậu đã là đứa nhỏ lớn, đã qua tuổi cần mẹ ôm, nhưng mà: "mẹ, cha bắt được gà rừng, mẹ mau hầm lên đi, cha đồng ý cho con ăn đùi gà!"
Dư Mạch Tuệ buông con gái xuống: "Được được được, thằng nhóc thúi, chỉ biết ăn, con trông em gái, đừng để em con ngã nữa, mẹ đi thu thập gà rừng.”
Vốn theo ý của cô ấy, là hong khô cất gà rừng đi, lần này ba người có vận may tốt, ngoại trừ gà rừng còn cầm về rất nhiều rau dại, đủ trong nhà ăn nhiều ngày.
Chỉ là chồng đã nói cho bọn nhỏ ăn đùi gà, không thể thất tín, cô ấy cũng không nói gì nữa, tay chân nhanh nhẹn đi thu thập gà rừng.
"Em gái lại đây, anh trai dẫn em đi chơi." Bạn học Thiết Đản cảm thấy thời cơ bày ra mình là một anh trai tốt đã đến, trước kia còn có thể dẫn theo em gái đến trong đại đội tìm đồng bọn chơi, chỉ là, hiện tại vì tiết kiệm lương thực, tất cả mọi người rất ít đi ra ngoài.
Tiêu Cửu rất vui vẻ đi theo Thiết Đản đi khắp nơi xem thử, nếu không bất ngờ, cô còn sẽ ở nơi này sinh hoạt trong thời gian rất dài, vì cô gái nhỏ nguyên chủ trong truyện lúc này đã không còn, cho nên, cô không biết vận mệnh tương lai của mình sẽ như thế nào.
Nhưng cô biết, bất kể thế nào cũng được, cô đều sẽ trân trọng sinh mệnh, để bản thân sống thật tốt.
Cũng không biết thiên kim giả ở kinh thành sống thế nào?
Mấy tháng nay, cô có thời gian cũng sẽ cố ý nhớ lại cuộc sống trong nhà của thiên kim giả, tổng thể mà nói chỉ một chữ: Khổ!
Là thật sự khổ, ai có thể nghĩ đến một đứa nhỏ từ khi biết đi đã phải giúp người nhà làm việc chứ, từ đơn giản nhất như bưng trà rót nước, đến sau đó giặt quần áo nấu cơm, Tiêu Cửu hồi tưởng lại thì thật sự muốn dùng đao băm người nhà kia!
Tiêu Cửu nghĩ, cô phải nghĩ biện pháp để cha cô lại dẫn cô lên núi mấy lần, cô muốn thí nghiệm thử, nhìn xem suy nghĩ của mình có chính xác hay không.
Về đến nhà, Dư Mạch Tuệ đang dọn dẹp nhà cửa, nông thôn chính là như vậy, trong mắt người cần cù có công việc, có thể một ngày bận rộn đến tối, người lười biếng có thể nằm trên giường một ngày.
Tiêu Cửu cảm thấy cô nhất định là người lười biếng, nhưng mà, cô mới đến, cha mẹ và anh trai đều đối tốt với cô, cô cũng phải dùng đủ khả năng giúp người nhà làm chút chuyện.
Cô thấy sân còn chưa thu dọn xong, thì chuẩn bị cầm chổi quét chút, lại đã quên mình hiện tại chỉ có ba tuổi, chổi kia cao hơn cô rất nhiều, không để ý, cô đã bị chổi đẩy ngã, ngồi xổm dưới đất, mặt Tiêu Cửu mơ hồ.
Vẫn là Thiết Đản phản ứng nhanh, một tay kéo cô, còn an ủi tựa như vỗ vỗ cô: "Không có việc gì không có việc gì, anh trai xoa bóp cho em sẽ không đau." Nói xong, cậu đã muốn đưa tay xoa mông của cô.
Không, cô từ chối!
Tiêu Cửu né tránh, nói: "Em không đau.”
Cô sợ cậu hiểu lầm mình xem cậu là quấy rối, đang nghĩ giải thích thế nào út, Dư Mạch Tuệ đã tới ôm lấy cô, xoa xoa mông cô: "Thế nào? Không ngã chứ? Con còn nhỏ, không cần giúp mẹ làm những việc này, chờ con lớn rồi nói sau.”
Tiêu Cửu có hơi xấu hổ về việc mình bị xoa mông, còn có hơi ngại, chính mình giống như luôn suy nghĩ như thế nào để hồi báo cha mẹ, vẫn luôn xem bọn họ làm đối tượng báo ân, như vậy không đúng.
Tiêu Cửu ôm Dư Mạch Tuệ: "Mẹ, con không đau, chờ con lớn hơn sẽ giúp mẹ quét sân.”
Dư Mạch Tuệ ôm một đoàn nho nhỏ, nghe lời tri kỷ của con gái, mềm lòng thành một đoàn.
Thiết Đản nhìn mẹ cậu ôm em gái cũng không ghen, cậu đã là đứa nhỏ lớn, đã qua tuổi cần mẹ ôm, nhưng mà: "mẹ, cha bắt được gà rừng, mẹ mau hầm lên đi, cha đồng ý cho con ăn đùi gà!"
Dư Mạch Tuệ buông con gái xuống: "Được được được, thằng nhóc thúi, chỉ biết ăn, con trông em gái, đừng để em con ngã nữa, mẹ đi thu thập gà rừng.”
Vốn theo ý của cô ấy, là hong khô cất gà rừng đi, lần này ba người có vận may tốt, ngoại trừ gà rừng còn cầm về rất nhiều rau dại, đủ trong nhà ăn nhiều ngày.
Chỉ là chồng đã nói cho bọn nhỏ ăn đùi gà, không thể thất tín, cô ấy cũng không nói gì nữa, tay chân nhanh nhẹn đi thu thập gà rừng.
"Em gái lại đây, anh trai dẫn em đi chơi." Bạn học Thiết Đản cảm thấy thời cơ bày ra mình là một anh trai tốt đã đến, trước kia còn có thể dẫn theo em gái đến trong đại đội tìm đồng bọn chơi, chỉ là, hiện tại vì tiết kiệm lương thực, tất cả mọi người rất ít đi ra ngoài.
Tiêu Cửu rất vui vẻ đi theo Thiết Đản đi khắp nơi xem thử, nếu không bất ngờ, cô còn sẽ ở nơi này sinh hoạt trong thời gian rất dài, vì cô gái nhỏ nguyên chủ trong truyện lúc này đã không còn, cho nên, cô không biết vận mệnh tương lai của mình sẽ như thế nào.
Nhưng cô biết, bất kể thế nào cũng được, cô đều sẽ trân trọng sinh mệnh, để bản thân sống thật tốt.
Cũng không biết thiên kim giả ở kinh thành sống thế nào?
Mấy tháng nay, cô có thời gian cũng sẽ cố ý nhớ lại cuộc sống trong nhà của thiên kim giả, tổng thể mà nói chỉ một chữ: Khổ!
Là thật sự khổ, ai có thể nghĩ đến một đứa nhỏ từ khi biết đi đã phải giúp người nhà làm việc chứ, từ đơn giản nhất như bưng trà rót nước, đến sau đó giặt quần áo nấu cơm, Tiêu Cửu hồi tưởng lại thì thật sự muốn dùng đao băm người nhà kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.