Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 42:
Mạn Thu
12/12/2023
Buổi tối, Tiêu Cửu vuốt cái bụng nhỏ phồng lên tiến vào không gian, rau dại trong không gian đã trưởng thành, nhưng, Tiêu Cửu không muốn thu hoạch, cô muốn cho những rau dại này trực tiếp kết hạt, đến lúc đó, trong không gian của cô sẽ có vài mảnh rau dại.
"Ai~luôn cảm thấy trồng rau dại trong không gian là đại tài tiểu dụng.” Tiêu Cửu thì thào tự nói với không gian:" Đừng nóng vội, về sau cơ hội ta vào núi khẳng định sẽ không ít, nhất định sẽ tìm được cây trồng xứng đôi với ngươi."
Cô mặc sức tưởng tượng: "Nhân sâm, linh chi, trùng thảo, tuyết liên, thủ ô, chờ ta nhé. Đúng rồi, mình có thể tiến vào không gian, có phải nói động vật khác cũng có thể tiến vào không gian hay không?"
Cô muốn đào một vũng nước nhỏ nuôi cá ở trong không gian, thế nhưng người nhỏ sức yếu, hơn nữa không có công cụ tiện tay, chỉ có thể chiết kích trầm sa*, nhưng, nhớ tới vài ngày nữa lại có thể lên núi, trong lòng Tiêu Cửu lại có chờ mong mới.
(*Trong Xích Bích - Đỗ Mục, nghĩa ở đây là lòng còn nghĩ tới nhưng điều kiện không cho phép)
Người Tiêu gia vì ổ cá, mấy ngày nay đều bận rộn, cũng may, lúc trước nhà bọn họ vì muốn có nền móng lớn chút, lựa chọn cuối thôn không có người ở, động tác nhà bọn họ lớn như vậy, cũng không có ai phát hiện.
Chờ thu tất cả cá phơi khô vào trong hầm, đã qua hơn nửa tháng, trong lúc này, Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản đều rất hiểu chuyện không có đưa ra yêu cầu người lớn dẫn mình đi nơi nào chơi, mà là rất ngoan mỗi ngày đọc sách học thuộc lòng.
Mắt thấy cá khô đã vào hầm, tâm hai anh em lại bắt đầu rục rịch.
"Ông nội, hôm nay ông có rảnh không?" Tiêu Thiết Đản dẫn đầu vươn chân nhỏ ra thăm dò.
Tiêu Thủ Thành vui tươi hớn hở nhìn cháu trai: "Muốn lên núi à.”
“Vâng!” Tiêu Thiết Đản và Tiêu Cửu liếc nhau, đồng loạt gật đầu.
Tiêu Thủ Thành gật gật đầu, đang lúc Tiêu Thiết Đản mừng rỡ vạn phần, Tiêu Thủ Thành nói: "Đến, đọc thuộc lòng một đoạn 《 ấu học quỳnh lâm 》trước."
Tiêu Thiết Đản:...... Ông nội, ông như vậy sẽ mất đi cháu trai yêu thương nhất của ông đó!
Cũng may, mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị Tiêu Cửu đè ép học thuộc lòng, Tiêu Thiết Đản một hơi học thuộc chương Tiêu Thủ Thành yêu cầu, nghĩ thầm, về sau nên nghe lời em gái nhiều hơn.
Tiêu Thủ Thành một trái một phải dắt hai anh em đi lên núi.
“Chú, đưa đứa nhỏ lên núi à.” Tiêu An Quốc đeo gùi.
Tiêu Thủ Thành dừng bước, đối với chuyện nhà mình quyết định giấu diếm ổ cá, tuy rằng không hối hận, nhưng nhìn thấy Tiêu An Quốc một lòng vì đại đội, ông ấy vẫn là có hơi ngượng ngùng.
"Này, cháu đây là từ trên núi xuống?"
“Đúng vậy.” Tiêu An Quốc lau mồ hôi, thở dài nói, "Muốn vào trong núi sâu đào chút rau dại, kết quả nghe được tiếng sói tru, không dám đi vào bên trong, chỉ đào mấy cây rau dại.”
Anh ấy đưa gùi cho Tiêu Thủ Thành xem, bên trong có mấy cây rau dại thưa thớt.
Tiêu Thủ Thành thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu An Quốc.
Tiêu Cửu nắm tay Tiêu Thủ Thành, thấy ông ấy không nói gì nữa, nghĩ thầm, lấy tâm tư mộc mạc của người thời đại này, ông nội nhất định là đang tự trách giấu diếm chuyện ổ cá.
Cô nghĩ, cô có thể tìm lại xem, có ổ cá nào khác không? Cũng để cho người của đại đội có thể dễ chịu hơn chút?
Không phải cô thánh mẫu tâm tràn lan, cô chỉ là không muốn nhìn thấy người đại đội sản xuất Tề Sơn sống sờ sờ biến thành số liệu thống kê nhân số không còn không có sự sống lạnh như băng.
Cô nghiêng tai lắng nghe, tiếng gió ô ô đi vào tai, chứa theo âm thanh cỏ cây giãn nở, Tiêu Cửu tinh tế phân biệt âm thanh trong đó, thật đúng là để cô nghe được một chút tiếng nước.
Cô lắc lắc tay Tiêu Thủ Thành, Tiêu Thủ Thành ngồi xổm xuống, hỏi: "Tiểu Cửu làm sao vậy?”
Tiêu Cửu nhẹ giọng nói: "Ông nội, cháu lại nghe thấy âm thanh giống như ổ cá lần trước.”
Tiêu Thủ Thành kinh ngạc không ngậm miệng lại được, bọn họ vẫn luôn cho rằng lần trước tìm được ổ cá là chuyện ngẫu nhiên, tuy rằng thính lực của Tiêu Cửu tốt, nhưng cũng chỉ là cho rằng đứa nhỏ nhà mình lợi hại hơn người bình thường chút mà thôi.
Ông nhìn quanh, chắc chắn sẽ không có bất kỳ ổ cá nào xung quanh đây, bởi vì nó gần chân núi, gần như đã bị những người trong đại đội lục lọi sạch, nếu có, thì đã bị dọn sạch từ lâu.
"Ai~luôn cảm thấy trồng rau dại trong không gian là đại tài tiểu dụng.” Tiêu Cửu thì thào tự nói với không gian:" Đừng nóng vội, về sau cơ hội ta vào núi khẳng định sẽ không ít, nhất định sẽ tìm được cây trồng xứng đôi với ngươi."
Cô mặc sức tưởng tượng: "Nhân sâm, linh chi, trùng thảo, tuyết liên, thủ ô, chờ ta nhé. Đúng rồi, mình có thể tiến vào không gian, có phải nói động vật khác cũng có thể tiến vào không gian hay không?"
Cô muốn đào một vũng nước nhỏ nuôi cá ở trong không gian, thế nhưng người nhỏ sức yếu, hơn nữa không có công cụ tiện tay, chỉ có thể chiết kích trầm sa*, nhưng, nhớ tới vài ngày nữa lại có thể lên núi, trong lòng Tiêu Cửu lại có chờ mong mới.
(*Trong Xích Bích - Đỗ Mục, nghĩa ở đây là lòng còn nghĩ tới nhưng điều kiện không cho phép)
Người Tiêu gia vì ổ cá, mấy ngày nay đều bận rộn, cũng may, lúc trước nhà bọn họ vì muốn có nền móng lớn chút, lựa chọn cuối thôn không có người ở, động tác nhà bọn họ lớn như vậy, cũng không có ai phát hiện.
Chờ thu tất cả cá phơi khô vào trong hầm, đã qua hơn nửa tháng, trong lúc này, Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản đều rất hiểu chuyện không có đưa ra yêu cầu người lớn dẫn mình đi nơi nào chơi, mà là rất ngoan mỗi ngày đọc sách học thuộc lòng.
Mắt thấy cá khô đã vào hầm, tâm hai anh em lại bắt đầu rục rịch.
"Ông nội, hôm nay ông có rảnh không?" Tiêu Thiết Đản dẫn đầu vươn chân nhỏ ra thăm dò.
Tiêu Thủ Thành vui tươi hớn hở nhìn cháu trai: "Muốn lên núi à.”
“Vâng!” Tiêu Thiết Đản và Tiêu Cửu liếc nhau, đồng loạt gật đầu.
Tiêu Thủ Thành gật gật đầu, đang lúc Tiêu Thiết Đản mừng rỡ vạn phần, Tiêu Thủ Thành nói: "Đến, đọc thuộc lòng một đoạn 《 ấu học quỳnh lâm 》trước."
Tiêu Thiết Đản:...... Ông nội, ông như vậy sẽ mất đi cháu trai yêu thương nhất của ông đó!
Cũng may, mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị Tiêu Cửu đè ép học thuộc lòng, Tiêu Thiết Đản một hơi học thuộc chương Tiêu Thủ Thành yêu cầu, nghĩ thầm, về sau nên nghe lời em gái nhiều hơn.
Tiêu Thủ Thành một trái một phải dắt hai anh em đi lên núi.
“Chú, đưa đứa nhỏ lên núi à.” Tiêu An Quốc đeo gùi.
Tiêu Thủ Thành dừng bước, đối với chuyện nhà mình quyết định giấu diếm ổ cá, tuy rằng không hối hận, nhưng nhìn thấy Tiêu An Quốc một lòng vì đại đội, ông ấy vẫn là có hơi ngượng ngùng.
"Này, cháu đây là từ trên núi xuống?"
“Đúng vậy.” Tiêu An Quốc lau mồ hôi, thở dài nói, "Muốn vào trong núi sâu đào chút rau dại, kết quả nghe được tiếng sói tru, không dám đi vào bên trong, chỉ đào mấy cây rau dại.”
Anh ấy đưa gùi cho Tiêu Thủ Thành xem, bên trong có mấy cây rau dại thưa thớt.
Tiêu Thủ Thành thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu An Quốc.
Tiêu Cửu nắm tay Tiêu Thủ Thành, thấy ông ấy không nói gì nữa, nghĩ thầm, lấy tâm tư mộc mạc của người thời đại này, ông nội nhất định là đang tự trách giấu diếm chuyện ổ cá.
Cô nghĩ, cô có thể tìm lại xem, có ổ cá nào khác không? Cũng để cho người của đại đội có thể dễ chịu hơn chút?
Không phải cô thánh mẫu tâm tràn lan, cô chỉ là không muốn nhìn thấy người đại đội sản xuất Tề Sơn sống sờ sờ biến thành số liệu thống kê nhân số không còn không có sự sống lạnh như băng.
Cô nghiêng tai lắng nghe, tiếng gió ô ô đi vào tai, chứa theo âm thanh cỏ cây giãn nở, Tiêu Cửu tinh tế phân biệt âm thanh trong đó, thật đúng là để cô nghe được một chút tiếng nước.
Cô lắc lắc tay Tiêu Thủ Thành, Tiêu Thủ Thành ngồi xổm xuống, hỏi: "Tiểu Cửu làm sao vậy?”
Tiêu Cửu nhẹ giọng nói: "Ông nội, cháu lại nghe thấy âm thanh giống như ổ cá lần trước.”
Tiêu Thủ Thành kinh ngạc không ngậm miệng lại được, bọn họ vẫn luôn cho rằng lần trước tìm được ổ cá là chuyện ngẫu nhiên, tuy rằng thính lực của Tiêu Cửu tốt, nhưng cũng chỉ là cho rằng đứa nhỏ nhà mình lợi hại hơn người bình thường chút mà thôi.
Ông nhìn quanh, chắc chắn sẽ không có bất kỳ ổ cá nào xung quanh đây, bởi vì nó gần chân núi, gần như đã bị những người trong đại đội lục lọi sạch, nếu có, thì đã bị dọn sạch từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.