Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 44:
Mạn Thu
13/12/2023
Giữa sườn núi, Tiêu Thủ Thành và Tiêu Định Quốc thay nhau nói với Tiêu Cửu về phúc vận, về chuyện không phải mỗi người gặp gỡ đều là người tốt, về chuyện không nên nói chuyện lỗ tai linh mẫn của mình với người khác.
Tiêu Cửu nghe được liên tục gật đầu, trong lòng chua xót không thôi, cô biết ông nội và cha coi mình là đứa nhỏ nhà mình, mới có thể khẩn trương với cô như vậy.
Cô vội vàng cam đoan sẽ không nói với người khác chuyện lỗ tai của mình rất linh mẫn, cũng cam đoan, sẽ không nói với người khác chuyện mình có thể tìm được ổ cá.
Thiết Đản cũng phải cam đoan không thể nói chuyện trong nhà ra ngoài.
Tiêu Thiết Đản vỗ vỗ bộ ngực nhỏ không cường tráng của mình, luôn miệng nói: "Cháu cam đoan không nói, cháu cũng không phải miệng rộng.”
Mấy người vừa nói chuyện, vừa căn cứ theo đường Tiêu Cửu chỉ đi lên núi.
Theo càng đi càng sâu, Tiêu Thủ Thành dừng bước: "Thế này đã sắp tiến thâm sơn, Tiểu Cửu, còn chưa tới sao?"
Tiêu Cửu cẩn thận nghe: "Ông nội, đừng lo, xung quanh không có động vật gì, sắp tới rồi.”
Sau khi mấy người lại đi một hồi, rốt cục tìm được ổ cá ở phía sau một dây leo rậm rạp, vận khí rất tốt, ổ cá này lớn hơn rất nhiều so với ổ cá phát hiện lần trước.
Ngay khi mọi người vui vẻ vì có thể tìm được ổ cá lớn như vậy, Tiêu Cửu nhìn thấy củ màu đỏ tía phía sau đại thụ cách đó không xa.
Cô biết đây là củ gì, nhân sâm!
Tiêu Cửu vội vàng đi qua, lòng bàn tay sờ lên lá, cuống lá không có lông, lại nhìn củ màu đỏ tía quen thuộc, còn có gì hoài nghi.
Tiêu Cửu đặt tay lên nhân sâm, trong lòng yên lặng nói một tiếng "Thu", nhân sâm đã biến mất tại chỗ.
“Cha, cá ở đây còn lớn hơn cá của chúng ta, đại đội trưởng biết, khẳng định rất vui mừng.”
“Trước tiên gọi người vào nhà rồi bàn xem phải làm gì.”
Thấy Tiêu Định Quốc khó hiểu, anh nói: "Đây là thứ có thể cứu mạng, chúng ta cứ nói ra là được.”
Bọn họ cống hiến lớn như thế, không nói chỗ tốt, dù sao cũng phải làm cho trong lòng người ta nhớ kỹ bọn họ.
Tiêu Cửu cất nhân sâm vào trong không gian chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, không ai phát hiện, trong lòng cô cực kỳ vui vẻ, lúc trước còn nhắc tới linh chi nhân sâm, hôm nay đã tìm được nhân sâm đã kết củ, thật đúng là quá tốt.
Cô rất nhanh có thể có được một mảnh ruọng nhân sâm, chưa từng có cảm giác mình giàu có như vậy!
Ánh mắt Tiêu Cửu lóe sáng lượn qua bốn phía, tốt nhất có thể tìm được một cây linh chi, cô đã xem qua video thu bào tử linh chi, thứ kia, một tầng thật dày, chỉ cần có được một cây linh chi nhỏ, vài ngày sau, cô có thể có được một mảnh rừng linh chi.
Không! Không! Không phải chứ!
Màu nâu, hình quạt, nắp cống, cuộn trong!
Linh Chi!
Tiêu Cửu thiếu chút nữa không giấu lại được niềm vui trên mặt, theo bản năng cẩn thận từng li từng tí đi xuống dưới thân cây đại thụ, cây đại thụ này hẳn là đã bị thương, linh chi trực tiếp sinh trưởng trên vết thương của đại thụ.
Có thể là màu sắc gần giống với vỏ cây, không bị người hoặc động vật phát hiện, Tiêu Cửu trực tiếp thu linh chi vào không gian.
Tim đập có hơi nhanh, cô sờ sờ trái tim của mình, đây là phong thủy bảo địa gì vậy, ruộng nhân sâm, vườn Linh Chi của cô thoáng cái đã đủ rồi.
Nhớ tới trước đó không lâu cẩn trọng di dời mấy cây rau dại, Tiêu Cửu tỏ vẻ, cô đã không phải là người khom lưng vì rau dại trước kia, bây giờ cô đã phất nhanh!
Xin hãy gọi cô là Tiêu • Phú bà • Cửu.
“Tiểu Cửu, mau tới đây, chúng ta phải xuống núi.”
Tiêu • Phú bà • Cửu một giây về tới Tiêu • Ba tuổi • Cửu: "Đến rồi đến rồi, cha, mọi người xong rồi ạ?”
Thật đáng tiếc, cô còn muốn tìm ở phụ cận xem, có dược liệu khác hay không.
Nhưng, cho dù có dược liệu khác, cô cũng không nhận ra được đầy đủ, lại một ngày cảm thấy học thức mình không đủ.
Trên đường về, Tiêu Định Quốc trực tiếp đi tìm Tiêu An Quốc, Tiêu Thủ Thành dẫn theo hai anh em về đến nhà, giao đứa nhỏ cho Vương Hội Hỉ, thì đi về hướng nhà chính.
Vừa vặn, Vương Hội Hỉ hỏi Tiêu Cửu mệt không, rồi bắt đầu dạy Tiêu Cửu phân biết màu sắc.
Tiêu Cửu bắt đầu học tập kỹ năng mới, Tiêu Thiết Đản là anh trai tốt sao có thể tự mình chơi chứ.
Vì thế, Tiêu Thiết Đản dự định tới trong sân chơi bùn lại cũng bắt đầu kiếp sống khổ bức học thuộc lòng.
Tiêu Cửu nghe được liên tục gật đầu, trong lòng chua xót không thôi, cô biết ông nội và cha coi mình là đứa nhỏ nhà mình, mới có thể khẩn trương với cô như vậy.
Cô vội vàng cam đoan sẽ không nói với người khác chuyện lỗ tai của mình rất linh mẫn, cũng cam đoan, sẽ không nói với người khác chuyện mình có thể tìm được ổ cá.
Thiết Đản cũng phải cam đoan không thể nói chuyện trong nhà ra ngoài.
Tiêu Thiết Đản vỗ vỗ bộ ngực nhỏ không cường tráng của mình, luôn miệng nói: "Cháu cam đoan không nói, cháu cũng không phải miệng rộng.”
Mấy người vừa nói chuyện, vừa căn cứ theo đường Tiêu Cửu chỉ đi lên núi.
Theo càng đi càng sâu, Tiêu Thủ Thành dừng bước: "Thế này đã sắp tiến thâm sơn, Tiểu Cửu, còn chưa tới sao?"
Tiêu Cửu cẩn thận nghe: "Ông nội, đừng lo, xung quanh không có động vật gì, sắp tới rồi.”
Sau khi mấy người lại đi một hồi, rốt cục tìm được ổ cá ở phía sau một dây leo rậm rạp, vận khí rất tốt, ổ cá này lớn hơn rất nhiều so với ổ cá phát hiện lần trước.
Ngay khi mọi người vui vẻ vì có thể tìm được ổ cá lớn như vậy, Tiêu Cửu nhìn thấy củ màu đỏ tía phía sau đại thụ cách đó không xa.
Cô biết đây là củ gì, nhân sâm!
Tiêu Cửu vội vàng đi qua, lòng bàn tay sờ lên lá, cuống lá không có lông, lại nhìn củ màu đỏ tía quen thuộc, còn có gì hoài nghi.
Tiêu Cửu đặt tay lên nhân sâm, trong lòng yên lặng nói một tiếng "Thu", nhân sâm đã biến mất tại chỗ.
“Cha, cá ở đây còn lớn hơn cá của chúng ta, đại đội trưởng biết, khẳng định rất vui mừng.”
“Trước tiên gọi người vào nhà rồi bàn xem phải làm gì.”
Thấy Tiêu Định Quốc khó hiểu, anh nói: "Đây là thứ có thể cứu mạng, chúng ta cứ nói ra là được.”
Bọn họ cống hiến lớn như thế, không nói chỗ tốt, dù sao cũng phải làm cho trong lòng người ta nhớ kỹ bọn họ.
Tiêu Cửu cất nhân sâm vào trong không gian chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, không ai phát hiện, trong lòng cô cực kỳ vui vẻ, lúc trước còn nhắc tới linh chi nhân sâm, hôm nay đã tìm được nhân sâm đã kết củ, thật đúng là quá tốt.
Cô rất nhanh có thể có được một mảnh ruọng nhân sâm, chưa từng có cảm giác mình giàu có như vậy!
Ánh mắt Tiêu Cửu lóe sáng lượn qua bốn phía, tốt nhất có thể tìm được một cây linh chi, cô đã xem qua video thu bào tử linh chi, thứ kia, một tầng thật dày, chỉ cần có được một cây linh chi nhỏ, vài ngày sau, cô có thể có được một mảnh rừng linh chi.
Không! Không! Không phải chứ!
Màu nâu, hình quạt, nắp cống, cuộn trong!
Linh Chi!
Tiêu Cửu thiếu chút nữa không giấu lại được niềm vui trên mặt, theo bản năng cẩn thận từng li từng tí đi xuống dưới thân cây đại thụ, cây đại thụ này hẳn là đã bị thương, linh chi trực tiếp sinh trưởng trên vết thương của đại thụ.
Có thể là màu sắc gần giống với vỏ cây, không bị người hoặc động vật phát hiện, Tiêu Cửu trực tiếp thu linh chi vào không gian.
Tim đập có hơi nhanh, cô sờ sờ trái tim của mình, đây là phong thủy bảo địa gì vậy, ruộng nhân sâm, vườn Linh Chi của cô thoáng cái đã đủ rồi.
Nhớ tới trước đó không lâu cẩn trọng di dời mấy cây rau dại, Tiêu Cửu tỏ vẻ, cô đã không phải là người khom lưng vì rau dại trước kia, bây giờ cô đã phất nhanh!
Xin hãy gọi cô là Tiêu • Phú bà • Cửu.
“Tiểu Cửu, mau tới đây, chúng ta phải xuống núi.”
Tiêu • Phú bà • Cửu một giây về tới Tiêu • Ba tuổi • Cửu: "Đến rồi đến rồi, cha, mọi người xong rồi ạ?”
Thật đáng tiếc, cô còn muốn tìm ở phụ cận xem, có dược liệu khác hay không.
Nhưng, cho dù có dược liệu khác, cô cũng không nhận ra được đầy đủ, lại một ngày cảm thấy học thức mình không đủ.
Trên đường về, Tiêu Định Quốc trực tiếp đi tìm Tiêu An Quốc, Tiêu Thủ Thành dẫn theo hai anh em về đến nhà, giao đứa nhỏ cho Vương Hội Hỉ, thì đi về hướng nhà chính.
Vừa vặn, Vương Hội Hỉ hỏi Tiêu Cửu mệt không, rồi bắt đầu dạy Tiêu Cửu phân biết màu sắc.
Tiêu Cửu bắt đầu học tập kỹ năng mới, Tiêu Thiết Đản là anh trai tốt sao có thể tự mình chơi chứ.
Vì thế, Tiêu Thiết Đản dự định tới trong sân chơi bùn lại cũng bắt đầu kiếp sống khổ bức học thuộc lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.