Thập Niên 70: Buổi Sáng Kết Hôn Buổi Chiều Đốt Vàng Mã Cho Chồng Cũ
Chương 21: Đá Bay Tên Cặn Bã! Ôm Đùi To Sướng Lắm Nha! 4
Thần Thú Bất Tại Gia
13/05/2024
Đến bước này, rõ ràng Cố Tư đang ép ba Cố đưa ra quyết định.
Ba Cố nghiến chặt răng, bảo mẹ Cố đi lấy tiền.
Đồng Họa nhận tiền, còn mở miệng chủ xưởng Cố viết một tờ chứng nhận, chứng minh năm nghìn tệ này là tiền nhà họ Cố trả cho Đồng Họa để bồi thường danh dự vì hủy hôn.
Cố phụ nhìn Đồng Họa thật sâu, viết tờ cam kết này.
Người vừa đi, mẹ Cố liền mắng: "Cái thứ gì thế! Còn không biết cân nhắc mình có mấy cân mấy lượng, còn dám mở miệng đòi năm nghìn tệ!"
Ba Cố mặt nặng nề nói: "Còn không phải do con trai bà gây ra sao!"
Năm nghìn tệ bỏ ra, ba Cố cũng không mấy đau lòng, ông ta biết Đồng Đại Lai muốn chức phó giám đốc nhà máy, lúc này đừng nói là năm nghìn, cho dù là một vạn, thì Đồng Đại Lai cũng sẽ đưa trả lại cho ông ta.
Ông ta tức giận là vì Đồng Họa nhỏ nhen, lại còn so đo tính toán, thái độ không biết điều.
Cho dù hôm nay con trai ông ta có sai, thì cô cũng không nên bám vào lỗi lầm này mà hùng hổ dọa người, vừa làm ầm ĩ trước mặt Cố Tư, vừa đòi hủy hôn, vừa tống tiền...
Ông ta chỉ có một đứa con trai, cuối cùng số tiền trong nhà này, không phải là của họ sao?
Theo ông ta thấy, Đồng Họa chính là người hẹp hòi, ánh mắt thiển cận , không có khí phách, không ra gì.
Ra khỏi nhà họ Cố, Cố Tư lại đưa cho Đồng Họa một phong bì dày.
Đồng Họa khó hiểu nhìn anh.
Cố Tư nói: "Cố Kim Việt là cháu trai tôi, anh ta làm ra chuyện như vậy, tôi là chú của anh ta mà mất hết mặt mũi, đây coi như là một phần bồi thường cho cô."
Ánh mắt Đồng Họa lóe lên, Cố Tư và người nhà họ Cố không hợp nhau, phần "bồi thường" này của anh hẳn là vì chiếc cúc áo trên dây buộc tóc của cô.
"Cầm lấy đi." Cố Tư đặt vào tay cô.
Khi Cố Tư lần đầu nhìn thấy cô gái nhỏ, anh đã nhận ra nỗi buồn khiến người ta nghẹt thở trên người cô, còn có một luồng sát khí không thể kìm nén.
"Tôi đưa cô về nhà." Trước đó Cố Tư đã để lại tài xế.
Đồng Họa muốn từ chối, bây giờ cô không thể về nhà, về nhà thì cô sẽ không giữ được số tiền này.
"Không cần đâu chú Cố, cháu có thể tự về."
Cố Tư mở cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."
Bây giờ đã gần 9 giờ tối, một cô gái như cô, lại còn mang theo nhiều tiền như vậy, Cố Tư không thể để cô tự về một mình.
Vừa rồi Cố Tư còn giúp cô một việc lớn, nếu cô cố tình từ chối thì có hơi không ổn.
Ba Cố nghiến chặt răng, bảo mẹ Cố đi lấy tiền.
Đồng Họa nhận tiền, còn mở miệng chủ xưởng Cố viết một tờ chứng nhận, chứng minh năm nghìn tệ này là tiền nhà họ Cố trả cho Đồng Họa để bồi thường danh dự vì hủy hôn.
Cố phụ nhìn Đồng Họa thật sâu, viết tờ cam kết này.
Người vừa đi, mẹ Cố liền mắng: "Cái thứ gì thế! Còn không biết cân nhắc mình có mấy cân mấy lượng, còn dám mở miệng đòi năm nghìn tệ!"
Ba Cố mặt nặng nề nói: "Còn không phải do con trai bà gây ra sao!"
Năm nghìn tệ bỏ ra, ba Cố cũng không mấy đau lòng, ông ta biết Đồng Đại Lai muốn chức phó giám đốc nhà máy, lúc này đừng nói là năm nghìn, cho dù là một vạn, thì Đồng Đại Lai cũng sẽ đưa trả lại cho ông ta.
Ông ta tức giận là vì Đồng Họa nhỏ nhen, lại còn so đo tính toán, thái độ không biết điều.
Cho dù hôm nay con trai ông ta có sai, thì cô cũng không nên bám vào lỗi lầm này mà hùng hổ dọa người, vừa làm ầm ĩ trước mặt Cố Tư, vừa đòi hủy hôn, vừa tống tiền...
Ông ta chỉ có một đứa con trai, cuối cùng số tiền trong nhà này, không phải là của họ sao?
Theo ông ta thấy, Đồng Họa chính là người hẹp hòi, ánh mắt thiển cận , không có khí phách, không ra gì.
Ra khỏi nhà họ Cố, Cố Tư lại đưa cho Đồng Họa một phong bì dày.
Đồng Họa khó hiểu nhìn anh.
Cố Tư nói: "Cố Kim Việt là cháu trai tôi, anh ta làm ra chuyện như vậy, tôi là chú của anh ta mà mất hết mặt mũi, đây coi như là một phần bồi thường cho cô."
Ánh mắt Đồng Họa lóe lên, Cố Tư và người nhà họ Cố không hợp nhau, phần "bồi thường" này của anh hẳn là vì chiếc cúc áo trên dây buộc tóc của cô.
"Cầm lấy đi." Cố Tư đặt vào tay cô.
Khi Cố Tư lần đầu nhìn thấy cô gái nhỏ, anh đã nhận ra nỗi buồn khiến người ta nghẹt thở trên người cô, còn có một luồng sát khí không thể kìm nén.
"Tôi đưa cô về nhà." Trước đó Cố Tư đã để lại tài xế.
Đồng Họa muốn từ chối, bây giờ cô không thể về nhà, về nhà thì cô sẽ không giữ được số tiền này.
"Không cần đâu chú Cố, cháu có thể tự về."
Cố Tư mở cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."
Bây giờ đã gần 9 giờ tối, một cô gái như cô, lại còn mang theo nhiều tiền như vậy, Cố Tư không thể để cô tự về một mình.
Vừa rồi Cố Tư còn giúp cô một việc lớn, nếu cô cố tình từ chối thì có hơi không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.