Thập Niên 70: Buổi Sáng Kết Hôn Buổi Chiều Đốt Vàng Mã Cho Chồng Cũ
Chương 7: Tái Sinh Trở Về, Cô Ta Cũng Xứng So Sánh Với Tôi Sao? 3
Thần Thú Bất Tại Gia
13/05/2024
Ông ta phát hiện nếu bỏ đi cái mác con trai của giám đốc nhà máy, thì con gái mình, Đồng Họa, đúng là giỏi hơn Cố Kim Việt.
Vương Phương không thể chấp nhận được Đồng Hoạ, người từ nhỏ đến lớn luôn chiều chuộng nghe theo bà ta, lại nói ra những lời phản nghịch như vậy,
"Nếu mày có thể xuất sắc như Mật Tuyết, hôm nay nhà họ Cố có thể làm ra chuyện như vậy không? Còn không phải là do người lớn nhà họ Cố coi thường và ghét bỏ mày!"
Đồng Hoạ cười khẩy một tiếng, cố ý tỏ ra chua ngoa để chọc tức Vương Phương: “"Khổng Mật Tuyết cũng xứng đem ra so sánh với tôi sao?
Một người phụ nữ thậm chí không thể sinh con, nhà họ Cố sẽ để cô ta gả cho Cố Kim Việt sao?
Não của bà chứa toàn nước, có thể chèo thuyền rồi đấy?"
Vương Phương tức đến mức nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Đồng Hoạ.
Thiếu nữ trước mắt mặc một bộ quân phục màu xanh lục, làn da như ngọc, màu sắc tươi tắn, ngũ quan thanh tú.
Là kiểu xinh đẹp khiến người khác phải kinh ngạc!
Giống hệt cái vẻ hạ tiện của con hồ ly tinh mẹ đẻ của cô!
Đồng Hoạ tự giễu trong lòng, ánh mắt căm hận của Vương Phương không hề che giấu, giống như đã tẩm độc.
Đâu phải là ánh mắt nhìn con gái ruột?
Nhưng kiếp trước cô lại như bị mù mắt không nhìn thấy.
"Mật Tuyết đối xử với mày tốt như vậy, mày lại nói xấu con bé sau lưng!
Tao dạy mày như vậy sao?
Mày đúng là một đứa độc ác vô lương tâm và vô giáo dục!"
Vương Phương vẻ mặt hung dữ cầm lấy chiếc mắc áo bên cạnh đánh về phía Đồng Hoạ.
Đổng Đại Lai mặt đanh lại, không ngăn cản.
Bình thường Đồng Hoạ ở nhà rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe lời hơn cả con chó nuôi trong nhà.
Những lời kích động và chói tai này lần đầu tiên xuất hiện trong miệng cô.
Đối với đứa con gái ngoan ngoãn đột nhiên nổi loạn, ông ta cũng muốn cho cô biết lễ độ, để cô biết rằng bướng bỉnh sẽ không có kết quả tốt.
Đồng Hoạ bây giờ không dễ bị bắt nạt như vậy, cô kéo lấy chiếc mắc áo của bà ta, hét lớn: “"Cứu mạng!
Giết người rồi!
Mẹ tôi vì nhà họ Cố hủy hôn mà muốn giết tôi để trút giận!"
Đổng Đại Lai mặt đen như đít nồi quát: "Câm miệng! Con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Vương Phương hận không thể bịt miệng Đổng Hoa, ánh mắt hung dữ, giọng điệu đe dọa: “"Đồng Hoạ! Mày điên rồi sao? Mày không muốn kết hôn nữa sao?"
Đồng Hoạ chế giễu: "Nhà họ Cố đã tát vào mặt nhà họ Đồng như vậy, cuộc hôn nhân này còn cần thiết phải tiếp tục không?"
Vương Phương không thể chấp nhận được Đồng Hoạ, người từ nhỏ đến lớn luôn chiều chuộng nghe theo bà ta, lại nói ra những lời phản nghịch như vậy,
"Nếu mày có thể xuất sắc như Mật Tuyết, hôm nay nhà họ Cố có thể làm ra chuyện như vậy không? Còn không phải là do người lớn nhà họ Cố coi thường và ghét bỏ mày!"
Đồng Hoạ cười khẩy một tiếng, cố ý tỏ ra chua ngoa để chọc tức Vương Phương: “"Khổng Mật Tuyết cũng xứng đem ra so sánh với tôi sao?
Một người phụ nữ thậm chí không thể sinh con, nhà họ Cố sẽ để cô ta gả cho Cố Kim Việt sao?
Não của bà chứa toàn nước, có thể chèo thuyền rồi đấy?"
Vương Phương tức đến mức nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Đồng Hoạ.
Thiếu nữ trước mắt mặc một bộ quân phục màu xanh lục, làn da như ngọc, màu sắc tươi tắn, ngũ quan thanh tú.
Là kiểu xinh đẹp khiến người khác phải kinh ngạc!
Giống hệt cái vẻ hạ tiện của con hồ ly tinh mẹ đẻ của cô!
Đồng Hoạ tự giễu trong lòng, ánh mắt căm hận của Vương Phương không hề che giấu, giống như đã tẩm độc.
Đâu phải là ánh mắt nhìn con gái ruột?
Nhưng kiếp trước cô lại như bị mù mắt không nhìn thấy.
"Mật Tuyết đối xử với mày tốt như vậy, mày lại nói xấu con bé sau lưng!
Tao dạy mày như vậy sao?
Mày đúng là một đứa độc ác vô lương tâm và vô giáo dục!"
Vương Phương vẻ mặt hung dữ cầm lấy chiếc mắc áo bên cạnh đánh về phía Đồng Hoạ.
Đổng Đại Lai mặt đanh lại, không ngăn cản.
Bình thường Đồng Hoạ ở nhà rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe lời hơn cả con chó nuôi trong nhà.
Những lời kích động và chói tai này lần đầu tiên xuất hiện trong miệng cô.
Đối với đứa con gái ngoan ngoãn đột nhiên nổi loạn, ông ta cũng muốn cho cô biết lễ độ, để cô biết rằng bướng bỉnh sẽ không có kết quả tốt.
Đồng Hoạ bây giờ không dễ bị bắt nạt như vậy, cô kéo lấy chiếc mắc áo của bà ta, hét lớn: “"Cứu mạng!
Giết người rồi!
Mẹ tôi vì nhà họ Cố hủy hôn mà muốn giết tôi để trút giận!"
Đổng Đại Lai mặt đen như đít nồi quát: "Câm miệng! Con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Vương Phương hận không thể bịt miệng Đổng Hoa, ánh mắt hung dữ, giọng điệu đe dọa: “"Đồng Hoạ! Mày điên rồi sao? Mày không muốn kết hôn nữa sao?"
Đồng Hoạ chế giễu: "Nhà họ Cố đã tát vào mặt nhà họ Đồng như vậy, cuộc hôn nhân này còn cần thiết phải tiếp tục không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.