Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 19: Nông Nhàn
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
08/10/2022
Nhìn hội thím Miêu với người nhà họ Lâm mang theo sắc mặt khó coi, lại xem đám đông cười cợt đứng hóng hớt, Bì Tiểu Tiểu thầm thở hắt một hơi.
Nói gì được nữa đây, ván đã đóng thuyền rồi, không xong cũng phải xong.
Bằng không nhà cô bé sẽ bị người ta cười cho thối mặt.
Cuối tuần, Bì Tiểu Tiểu cõng sọt nhỏ và cầm theo chiếc cuốc be bé của mình định lên núi, lúc sắp bước ra khỏi cửa cô bé lại thu chân về, đổi hướng vòng sang phòng chứa củi.
Con lợn nhỏ Bì Hướng Tinh ôm về đang nằm ngủ quay trong ổ, cái đuôi ngắn cũn thỉnh thoảng phe phẩy đuổi ruồi.
Bì Tiểu Tiểu cau mũi, ánh mắt đầy sự chê bai: “Mày chỉ biết ngủ thôi!”
Sau đó trong mắt cô bé lóe lên vẻ giảo hoạt, tìm một chiếc gậy nhỏ chọc chọc lợn con.
Lợn con bị cô bé quấy rầy đến tỉnh, mở mắt hừ khẽ.
Bì Tiểu Tiểu thấy nó dậy rồi thì hài lòng bảo: “Đi kiếm ăn đi!”
Sau đó cô bé bỏ ra ngoài tìm rau dại.
Hiện tại đang là tháng năm, gieo trồng vụ xuân đã xong, khoai lang đỏ cũng được trồng vào mấy ngày trước.
Vì vậy nhiệm vụ chính mỗi ngày của những người lớn trong đại đội chỉ đơn giản là tụ họp, sau đó đi tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu bọ, cày bừa… so với khi trước không tính là bận rộn.
Còn về trẻ con trong đại đội, đám con trai phần lớn đều chạy đi chơi, con gái hiểu chuyện hơn sẽ giúp gia đình giặt quần áo, nấu cơm tiện thể lên núi hái chút rau dại.
Song đối với những gia đình bình thường mà nói, bất kể người lớn có bận rộn đến đâu thì trẻ con vẫn nhãn rỗi hơn, luôn tranh thủ tìm cơ hội lúc rảnh để kiếm bạn chơi cùng.
Nhà họ Bì có hai ông con trai, anh cả Bì Văn Quang tính ngang như cua, không đủ khôn khéo, vợ con cũng rặt một nết, giỏi nhất là chọc người khác điên tiết.
Em út Bì Văn Hòa nhu nhược không đủ sức chống đỡ gia đình, chân phải tàn tật do năm xưa bị ngã lúc chạy nạn, bình thường làm ruộng, đến điểm công còn cầm thiếu.
May mà chú ấy có tay nghề làm mộc, thường ngày làm mộc kiếm tiền, đến cuối năm lại mua điểm công đổi lấy lương thực.
Dòng họ trong đại đội rất lớn nên những người chuyển đến sau thường bị bài xích, lại thêm tình huống của con thứ nên nhà họ Bì đến giờ vẫn không tách ra ở riêng.
Gió mát tháng năm và ánh nắng dịu dàng mơn chớn trên người Bì Tiểu Tiểu, cô bé chầm chậm đi đến ngọn núi sau thôn.
Muốn ra sau núi phải băng qua một đoạn đường bằng rộng rãi, sau đó men theo đường mòn trèo lên.
Nói gì được nữa đây, ván đã đóng thuyền rồi, không xong cũng phải xong.
Bằng không nhà cô bé sẽ bị người ta cười cho thối mặt.
Cuối tuần, Bì Tiểu Tiểu cõng sọt nhỏ và cầm theo chiếc cuốc be bé của mình định lên núi, lúc sắp bước ra khỏi cửa cô bé lại thu chân về, đổi hướng vòng sang phòng chứa củi.
Con lợn nhỏ Bì Hướng Tinh ôm về đang nằm ngủ quay trong ổ, cái đuôi ngắn cũn thỉnh thoảng phe phẩy đuổi ruồi.
Bì Tiểu Tiểu cau mũi, ánh mắt đầy sự chê bai: “Mày chỉ biết ngủ thôi!”
Sau đó trong mắt cô bé lóe lên vẻ giảo hoạt, tìm một chiếc gậy nhỏ chọc chọc lợn con.
Lợn con bị cô bé quấy rầy đến tỉnh, mở mắt hừ khẽ.
Bì Tiểu Tiểu thấy nó dậy rồi thì hài lòng bảo: “Đi kiếm ăn đi!”
Sau đó cô bé bỏ ra ngoài tìm rau dại.
Hiện tại đang là tháng năm, gieo trồng vụ xuân đã xong, khoai lang đỏ cũng được trồng vào mấy ngày trước.
Vì vậy nhiệm vụ chính mỗi ngày của những người lớn trong đại đội chỉ đơn giản là tụ họp, sau đó đi tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu bọ, cày bừa… so với khi trước không tính là bận rộn.
Còn về trẻ con trong đại đội, đám con trai phần lớn đều chạy đi chơi, con gái hiểu chuyện hơn sẽ giúp gia đình giặt quần áo, nấu cơm tiện thể lên núi hái chút rau dại.
Song đối với những gia đình bình thường mà nói, bất kể người lớn có bận rộn đến đâu thì trẻ con vẫn nhãn rỗi hơn, luôn tranh thủ tìm cơ hội lúc rảnh để kiếm bạn chơi cùng.
Nhà họ Bì có hai ông con trai, anh cả Bì Văn Quang tính ngang như cua, không đủ khôn khéo, vợ con cũng rặt một nết, giỏi nhất là chọc người khác điên tiết.
Em út Bì Văn Hòa nhu nhược không đủ sức chống đỡ gia đình, chân phải tàn tật do năm xưa bị ngã lúc chạy nạn, bình thường làm ruộng, đến điểm công còn cầm thiếu.
May mà chú ấy có tay nghề làm mộc, thường ngày làm mộc kiếm tiền, đến cuối năm lại mua điểm công đổi lấy lương thực.
Dòng họ trong đại đội rất lớn nên những người chuyển đến sau thường bị bài xích, lại thêm tình huống của con thứ nên nhà họ Bì đến giờ vẫn không tách ra ở riêng.
Gió mát tháng năm và ánh nắng dịu dàng mơn chớn trên người Bì Tiểu Tiểu, cô bé chầm chậm đi đến ngọn núi sau thôn.
Muốn ra sau núi phải băng qua một đoạn đường bằng rộng rãi, sau đó men theo đường mòn trèo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.