[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
Chương 28: Báo Ứng (1)
Viễn Phương Cổ Đạo
25/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy bọn nhỏ hiếu thảo lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Cần an ủi, mặc dù anh ấy bị chọc tức ở phòng bên kia nhưng về đến nhà anh ấy lại cảm nhận được sự ấm áp, còn có con gái mềm mại, càng làm cho anh ấy trân trọng những thời gian như thế này.
Chưa chắc đã không tách hộ được, ý nghĩ này giống như nảy mầm mọc rễ, làm anh ấy càng thêm kiên định.
Sau khi Tô Cần rời đi, bà nội Tô vẫn không nguôi giận.
Chuyện bà ta bị ngã, bà ta giận chó đánh mèo đổ hết lỗi lên người Tô Vãn Vãn. Bà ta nhớ đến câu nói của thầy bói, nhận định Tô Vãn Vãn là tai tinh, bây giờ tai nạn này mới báo ứng lên người bà ta.
"Con nha đầu chết tiệt kia, thầy bói nói không sai, đúng là tai tinh." Bà nội Tô không nhịn được mà phàn nàn với ông nội Tô.
Lúc này trong phòng cũng chỉ có mỗi ông nội Tô, Tô Đại Lực đã về phòng của anh ta, vợ đang ở cữ, sau khi anh ta đưa ba mẹ về không lâu thì đi về phòng. Dĩ nhiên bà nội Tô không tức giận, cảm thấy cháu gái thứ tư quan trọng hơn, còn bảo anh ta về ôm cháu gái.
Lúc thằng Hai đến, bà ta đang nổi nóng, tất nhiên là không tránh khỏi việc bị hung hăng mắng cho một trận. Tô Cần cũng thành thật, kệ bà ta mắng cũng không cãi lại, cho đến khi bà ta hết giận.
Nhưng mà cơn tức này nào có dễ tiêu như vậy? Chỉ cần Ngũ nha đầu còn ở đây một ngày, bà ta nhìn thôi cũng đã thấy tức giận.
"Bà xem bà đi, biết rõ tính nết của nhà thằng Hai, trong nhà mất trứng, sao lại cứ khăng khăng là nhà thằng Hai lấy?” Ông nội Tô cũng không nhịn được nói bà ta vài câu, nhưng nhìn cái chân ngã bị thương của bà ta cùng một đôi mắt đỏ hồng, ông ấy lại không đành lòng mắng.
Bà nội Tô nói: "Tôi mất trứng gà, không hỏi thằng Hai thì hỏi ai? Sao thằng Cả có thể lấy được, tôi vừa mang qua cho nó xong…" Thấy đôi mắt của bạn già đang trợn trừng nhìn bà ta, bà ta còn nói: "Cũng đâu phải là tôi đau lòng số trứng gà kia, chủ yếu là loại hành vi này cần phải ngăn chặn, tôi mới…"
"Vậy thằng Hai nó lấy ư? Bà làm thế sẽ làm rét lạnh trái tim thằng Hai." Ông nội Tô thở dài một tiếng.
Đôi mắt bà nội Tô trợn to: "Nó bò ra từ trong bụng tôi, nó dám thất vọng đau khổ chắc? Tôi xem nó có mấy cái gan!"
Ông nội Tô nói: "Bà ấy à, một khi lòng người đã lạnh thì sẽ không dễ được ủ nóng, đối tốt với thằng Hai một chút đi, đừng quên là nó có ba đứa con trai, cháu trai nhà họ Tô của tôi đa số đều thuộc nhà thằng Hai hết đấy."
Bà nội Tô lại xùy nói: "Lục Tư Hoa sinh ba thằng con trai thì sao? Chẳng phải cũng sinh ra tai tinh đó thôi? Mà thằng Cả cũng có con trai, còn cả thằng ba nữa, sau khi nó tốt nghiệp trung học nhất định sẽ là người thành phố, sau này cũng sẽ cưới vợ trong thành phố, ngày tốt lành của chúng ta về sau còn nhiều lắm.”
Ông nội Tô nhìn bà ta một cái, cảm thấy bạn già đang nổi nóng, tạm thời không nói lý được, sau này sẽ từ từ khuyên nhủ bà ta. Muốn đứng dậy đi lấy điếu thuốc, lại nghĩ đến vết thương trên đầu, không nhịn được đi ra khỏi phòng, gõ cửa nhà con trai thứ hai: "Thằng hai, con ra đây một lát."
...
Lúc về thì sắc mặt của Tô Cần tốt lên rất nhiều, Lục Tư Hoa kinh ngạc nhìn về phía chồng, ông nội gọi ông xã ra ngoài, nói cái gì mà anh ấy vui vẻ như vậy?
"Ba đã nói gì thế? Làm anh vui vẻ như vậy?" Lục Tư Hoa không nhịn được mà hỏi anh ấy.
Lúc này ba anh em Tô Kiến Quốc đã về phòng của mình đi ngủ.
Thấy bọn nhỏ hiếu thảo lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Cần an ủi, mặc dù anh ấy bị chọc tức ở phòng bên kia nhưng về đến nhà anh ấy lại cảm nhận được sự ấm áp, còn có con gái mềm mại, càng làm cho anh ấy trân trọng những thời gian như thế này.
Chưa chắc đã không tách hộ được, ý nghĩ này giống như nảy mầm mọc rễ, làm anh ấy càng thêm kiên định.
Sau khi Tô Cần rời đi, bà nội Tô vẫn không nguôi giận.
Chuyện bà ta bị ngã, bà ta giận chó đánh mèo đổ hết lỗi lên người Tô Vãn Vãn. Bà ta nhớ đến câu nói của thầy bói, nhận định Tô Vãn Vãn là tai tinh, bây giờ tai nạn này mới báo ứng lên người bà ta.
"Con nha đầu chết tiệt kia, thầy bói nói không sai, đúng là tai tinh." Bà nội Tô không nhịn được mà phàn nàn với ông nội Tô.
Lúc này trong phòng cũng chỉ có mỗi ông nội Tô, Tô Đại Lực đã về phòng của anh ta, vợ đang ở cữ, sau khi anh ta đưa ba mẹ về không lâu thì đi về phòng. Dĩ nhiên bà nội Tô không tức giận, cảm thấy cháu gái thứ tư quan trọng hơn, còn bảo anh ta về ôm cháu gái.
Lúc thằng Hai đến, bà ta đang nổi nóng, tất nhiên là không tránh khỏi việc bị hung hăng mắng cho một trận. Tô Cần cũng thành thật, kệ bà ta mắng cũng không cãi lại, cho đến khi bà ta hết giận.
Nhưng mà cơn tức này nào có dễ tiêu như vậy? Chỉ cần Ngũ nha đầu còn ở đây một ngày, bà ta nhìn thôi cũng đã thấy tức giận.
"Bà xem bà đi, biết rõ tính nết của nhà thằng Hai, trong nhà mất trứng, sao lại cứ khăng khăng là nhà thằng Hai lấy?” Ông nội Tô cũng không nhịn được nói bà ta vài câu, nhưng nhìn cái chân ngã bị thương của bà ta cùng một đôi mắt đỏ hồng, ông ấy lại không đành lòng mắng.
Bà nội Tô nói: "Tôi mất trứng gà, không hỏi thằng Hai thì hỏi ai? Sao thằng Cả có thể lấy được, tôi vừa mang qua cho nó xong…" Thấy đôi mắt của bạn già đang trợn trừng nhìn bà ta, bà ta còn nói: "Cũng đâu phải là tôi đau lòng số trứng gà kia, chủ yếu là loại hành vi này cần phải ngăn chặn, tôi mới…"
"Vậy thằng Hai nó lấy ư? Bà làm thế sẽ làm rét lạnh trái tim thằng Hai." Ông nội Tô thở dài một tiếng.
Đôi mắt bà nội Tô trợn to: "Nó bò ra từ trong bụng tôi, nó dám thất vọng đau khổ chắc? Tôi xem nó có mấy cái gan!"
Ông nội Tô nói: "Bà ấy à, một khi lòng người đã lạnh thì sẽ không dễ được ủ nóng, đối tốt với thằng Hai một chút đi, đừng quên là nó có ba đứa con trai, cháu trai nhà họ Tô của tôi đa số đều thuộc nhà thằng Hai hết đấy."
Bà nội Tô lại xùy nói: "Lục Tư Hoa sinh ba thằng con trai thì sao? Chẳng phải cũng sinh ra tai tinh đó thôi? Mà thằng Cả cũng có con trai, còn cả thằng ba nữa, sau khi nó tốt nghiệp trung học nhất định sẽ là người thành phố, sau này cũng sẽ cưới vợ trong thành phố, ngày tốt lành của chúng ta về sau còn nhiều lắm.”
Ông nội Tô nhìn bà ta một cái, cảm thấy bạn già đang nổi nóng, tạm thời không nói lý được, sau này sẽ từ từ khuyên nhủ bà ta. Muốn đứng dậy đi lấy điếu thuốc, lại nghĩ đến vết thương trên đầu, không nhịn được đi ra khỏi phòng, gõ cửa nhà con trai thứ hai: "Thằng hai, con ra đây một lát."
...
Lúc về thì sắc mặt của Tô Cần tốt lên rất nhiều, Lục Tư Hoa kinh ngạc nhìn về phía chồng, ông nội gọi ông xã ra ngoài, nói cái gì mà anh ấy vui vẻ như vậy?
"Ba đã nói gì thế? Làm anh vui vẻ như vậy?" Lục Tư Hoa không nhịn được mà hỏi anh ấy.
Lúc này ba anh em Tô Kiến Quốc đã về phòng của mình đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.