[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
Chương 23: Con Muốn Tách Hộ (6)
Viễn Phương Cổ Đạo
25/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Kiến Quốc cười lạnh, đi ra ngoài muốn rót một ly trà, nhưng cửa lại bị Tô Đại Lực chặn lại, cậu nhóc không đi được.
“Nước tới đây.” Tô Kiến Binh cầm một bát nước, hét lên: “Ông nội, cháu đã mang nước tới rồi đây.”
Khóe miệng Tô Vãn Vãn khẽ nhếch lên, anh cả anh hai đều rất lanh lợi, anh cả đứng đó để thu hút sự chú ý của mọi người, anh hai thì chuồn êm ra ngoài từ bao giờ, lặng lẽ rót nước đem tới.
Bây giờ, Tô Kiến Hoành không muốn súc miệng cũng khó.
Tô Kiến Hoành lạnh mặt, không ngừng lườm Tô Kiến Binh, nếu như con mắt có thể giết chết người, Kiến Binh sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Tô Kiến Quốc cầm bát nước trong tay Tô Kiến Binh, một tay nắm cái cằm của Tô Kiến Hoành, tay còn lại đổ nước vào miệng cậu ta.
Nước vào trong miệng, Tô Kiến Hoành sặc tới mức muốn phun hết nước ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại muốn nuốt vào trong bụng, định tiêu hủy chứng cứ.
Ai biết rằng Tô Kiến Quốc sớm đã đoán được thủ đoạn của cậu ta, đưa mắt ra hiệu với Kiến Binh, sau vỗ vào lưng Kiến Hoành. Động tác tay Kiến Quốc chẳng những không ngừng, ngược lại càng gia tăng cường độ.
“Ọc” một tiếng, dưới sự phối hợp của hai anh em, Tô Kiến Hoành phun nước ra ngoài.
Lần phun này, trong nước có bọt trứng gà và bọt trắng nổi lên, điều này đủ để nói rõ tất cả, vụ việc ăn trộm trứng gà, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Sắc mặt Tô Kiến Hoành trắng bệch, trở nên rất khó coi, ánh mắt dè dặt nhìn về ông nội Tô, lại nhìn người đằng sau có khuôn mặt tái mét.
Trong lòng cậu ta quát to một tiếng không ổn, ông nội không dễ lừa như bà nội, hơn nữa ông nội cũng không mê muội nuông chiều con trai cả và cháu trai cả như bà nội Tô.
Trước khi ông nội Tô mở miệng, đột nhiên Tô Đại Lực sải bước nhanh đến trước mặt Kiến Hoành, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Thằng ranh con này, ai cho con trộm trứng của bà nội?” Giơ tay rất cao nhưng vung xuống rất nhẹ nhàng, nhìn thì lực không nhỏ nhưng thật ra không đau.
Tô Kiến Hoành lại “A” lên một tiếng, ôm đầu hét lên.
Tô Đại Lực vừa vỗ vào đầu cậu ta vừa nói: “Con còn dám che đầu, con muốn ăn trứng gà thì nói với bà nội con một tiếng không được sao, bà nội con không cho con ăn là con nhất thiết phải trộm à, giờ bị bắt ngay tại trận, không phải con sai thì cũng là con sai.”
Tô Cần/Lục Tư Hoa: “…”
Khóe miệng Tô Kiến Quốc khẽ giật, mấy cái vỗ nhẹ này có đau không? Hét khoa trương quá đấy, đang diễn cho ai xem?
Tô Vãn Vãn gần như bị chọc cười, người bác cả này đúng là một nhân tài, trận đánh này, lời lẽ này…..
Tô Đại Lực dừng động tác đánh người, quay sang nói với bà nội Tô: “Mẹ, Kiến Hoành ăn trộm trứng gà là nó không đúng, thực ra nó đã nói qua với con rồi, muốn ăn trứng gà, con tưởng trứng gà kia là của mẹ thằng bé, nó ăn một quả cũng không sao, cho nên con đã đồng ý, con quên không nói với mẹ chuyện này, mẹ xem…”
Bà nội Tô cũng biết là oan uổng nhà thằng Hai, mặt cũng đỏ lên, lại càng không thể xin lỗi vợ chồng Tô Cần được, hừ một tiếng rồi đi ra bên ngoài.
Tô Đại Lực lại nhìn về phía ông nội Tô: “Ba, ba xem chuyện này….”
Tất cả mọi người trong nhà con trai thứ Hai đều nhìn về phía ông nội Tô, ông nội Tô sẽ giúp nhà con trai thứ Hai, hay là giống bà nội Tô giúp nhà con trai Cả?
Nhất là Tô Cần, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông nội Tô.
Tô Kiến Quốc cười lạnh, đi ra ngoài muốn rót một ly trà, nhưng cửa lại bị Tô Đại Lực chặn lại, cậu nhóc không đi được.
“Nước tới đây.” Tô Kiến Binh cầm một bát nước, hét lên: “Ông nội, cháu đã mang nước tới rồi đây.”
Khóe miệng Tô Vãn Vãn khẽ nhếch lên, anh cả anh hai đều rất lanh lợi, anh cả đứng đó để thu hút sự chú ý của mọi người, anh hai thì chuồn êm ra ngoài từ bao giờ, lặng lẽ rót nước đem tới.
Bây giờ, Tô Kiến Hoành không muốn súc miệng cũng khó.
Tô Kiến Hoành lạnh mặt, không ngừng lườm Tô Kiến Binh, nếu như con mắt có thể giết chết người, Kiến Binh sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Tô Kiến Quốc cầm bát nước trong tay Tô Kiến Binh, một tay nắm cái cằm của Tô Kiến Hoành, tay còn lại đổ nước vào miệng cậu ta.
Nước vào trong miệng, Tô Kiến Hoành sặc tới mức muốn phun hết nước ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại muốn nuốt vào trong bụng, định tiêu hủy chứng cứ.
Ai biết rằng Tô Kiến Quốc sớm đã đoán được thủ đoạn của cậu ta, đưa mắt ra hiệu với Kiến Binh, sau vỗ vào lưng Kiến Hoành. Động tác tay Kiến Quốc chẳng những không ngừng, ngược lại càng gia tăng cường độ.
“Ọc” một tiếng, dưới sự phối hợp của hai anh em, Tô Kiến Hoành phun nước ra ngoài.
Lần phun này, trong nước có bọt trứng gà và bọt trắng nổi lên, điều này đủ để nói rõ tất cả, vụ việc ăn trộm trứng gà, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Sắc mặt Tô Kiến Hoành trắng bệch, trở nên rất khó coi, ánh mắt dè dặt nhìn về ông nội Tô, lại nhìn người đằng sau có khuôn mặt tái mét.
Trong lòng cậu ta quát to một tiếng không ổn, ông nội không dễ lừa như bà nội, hơn nữa ông nội cũng không mê muội nuông chiều con trai cả và cháu trai cả như bà nội Tô.
Trước khi ông nội Tô mở miệng, đột nhiên Tô Đại Lực sải bước nhanh đến trước mặt Kiến Hoành, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Thằng ranh con này, ai cho con trộm trứng của bà nội?” Giơ tay rất cao nhưng vung xuống rất nhẹ nhàng, nhìn thì lực không nhỏ nhưng thật ra không đau.
Tô Kiến Hoành lại “A” lên một tiếng, ôm đầu hét lên.
Tô Đại Lực vừa vỗ vào đầu cậu ta vừa nói: “Con còn dám che đầu, con muốn ăn trứng gà thì nói với bà nội con một tiếng không được sao, bà nội con không cho con ăn là con nhất thiết phải trộm à, giờ bị bắt ngay tại trận, không phải con sai thì cũng là con sai.”
Tô Cần/Lục Tư Hoa: “…”
Khóe miệng Tô Kiến Quốc khẽ giật, mấy cái vỗ nhẹ này có đau không? Hét khoa trương quá đấy, đang diễn cho ai xem?
Tô Vãn Vãn gần như bị chọc cười, người bác cả này đúng là một nhân tài, trận đánh này, lời lẽ này…..
Tô Đại Lực dừng động tác đánh người, quay sang nói với bà nội Tô: “Mẹ, Kiến Hoành ăn trộm trứng gà là nó không đúng, thực ra nó đã nói qua với con rồi, muốn ăn trứng gà, con tưởng trứng gà kia là của mẹ thằng bé, nó ăn một quả cũng không sao, cho nên con đã đồng ý, con quên không nói với mẹ chuyện này, mẹ xem…”
Bà nội Tô cũng biết là oan uổng nhà thằng Hai, mặt cũng đỏ lên, lại càng không thể xin lỗi vợ chồng Tô Cần được, hừ một tiếng rồi đi ra bên ngoài.
Tô Đại Lực lại nhìn về phía ông nội Tô: “Ba, ba xem chuyện này….”
Tất cả mọi người trong nhà con trai thứ Hai đều nhìn về phía ông nội Tô, ông nội Tô sẽ giúp nhà con trai thứ Hai, hay là giống bà nội Tô giúp nhà con trai Cả?
Nhất là Tô Cần, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông nội Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.