[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
Chương 20: Con Muốn Tách Hộ (3)
Viễn Phương Cổ Đạo
25/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà nội Tô có thể nhìn thấy rõ sự giãy dụa trong đôi mắt anh ấy, còn có cả một phần quyết liệt nữa.
Trong lòng bà nội Tô có chút hoảng hốt, tức giận nói: “Thằng hai!”
Đứa con trai thành thật này lại dám chống lại bà ta? Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa, đều là do con đàn bà này đã mê hoặc con trai bà ta, ngay lập tức bà ta hận đến nghiến răng.
Con trai của bà ta, lại bị con đàn bà này xúi giục không nghe lời bà ta nữa, chuyện này không ổn.
Lúc này, Tô Kiến Quốc nói: “Nội, cháu có thể chứng minh Tô Kiến Hoành là người lấy trộm trứng gà!”
“Chứng minh thế nào?” Bà nội Tô buông tay ra, liếc nhìn Tô Kiến Quốc.
Trong lòng Tô Kiến Hoành có chút sợ sệt, nhưng rồi cậu ta lại trấn tĩnh trở lại. Trứng gà đã bị cậu ta nuốt hết vào bụng rồi, làm gì còn chứng cứ gì nữa, hoảng hốt cái gì? Tần Kiến Quốc chỉ đang cố ý ra vẻ bí ẩn mà thôi.
Tần Kiến Quốc nói: “Nội, nếu như cháu có bằng chứng chứng minh gia đình cháu trong sạch, bà có thể xin lỗi ba mẹ cháu không?”
Bà nội Tô tức giận: “Mày còn muốn tao xin lỗi?”
“Nếu như cháu có thể chứng minh trong sạch, vậy rõ ràng là bà nội sai, xin lỗi có gì không đúng?” Giọng điệu Tô Kiến Quốc cứng rắn.
Bà nội Tô đáp lại: “Vậy không cần phải chứng minh nữa, xem như tao tặng lại đống trứng gà ấy cho chúng mày, không điều tra nữa.” Nói xong liền muốn đi về.
Tô Kiến Quốc chặn lại: “Nội, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho gia đình cháu phải chịu oan uổng như vậy được. Nếu như nội không đồng ý, cháu sẽ đi nói với ông nội, kể hết chuyện ngày hôm nay.”
“Mày!” Bà nội tô chỉ tay vào Tô Kiến Quốc, run lên vì tức giận, bà ta dậm chân xuống đất mà khóc, “Sao cái số của tôi lại khổ thế này, cháu trai của tôi bắt kẻ bề trên tôi xin lỗi kẻ bề dưới, tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa, chết quách đi cho xong!”
Tô Kiến Quốc còn không ngại thêm phiền, đứng đó hét lên: “Nội, nếu như nội thấy cháu phiền phức, vậy hãy tách nhà chúng cháu ra đi.”
Tiếng kêu khóc của bà nội Tô ngừng hẳn, tức giận đỏ bừng cả mặt, cởi giày ném thẳng qua: “Chỉ cần tao còn sống, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Liếc nhìn Tô Cần: “Thằng hai, anh cũng có suy nghĩ này?”
Bà nội Tô trừng mắt, cho rằng đứa con trai thứ hai sẽ bị vẻ tức giận và khóc lóc la lối của bà ta làm cho thỏa hiệp, song để bà ta thất vọng rồi, đợi mãi bà ta vẫn không nhận được lời xin lỗi đến từ con trai.
“Mẹ, con…” Tô Cần có chút sợ sệt, nhìn khuôn mặt giận dữ của bà nội Tô, lại nhìn vẻ mặt đầy sự mong đợi của con trai, còn có ánh mắt mong chờ của bà xã, tim anh đột nhiên đau thắt lại. Mới nãy thôi, mẹ còn muốn đánh chết vợ của anh, mắng chửi con trai anh là “quỷ xử bắn”, cắn chặt răng, ánh mắt bỗng kiên định lại, “Mẹ, con muốn tách hộ…..”
Đúng, anh muốn tách hộ! Mang vợ con anh rời xa cái gia đình này, họ chỉ cần sống những ngày tháng bình yên, anh không muốn vợ con phải chịu khổ nữa.
“Mày đừng có mơ!” Bà nội Tô không đợi anh nói xong, tàn nhẫn mắng: “Mày cứ thử tách hộ xem, tao đã cực khổ chăm sóc mày từ lúc nhỏ tới lúc lớn, mày tưởng nuôi lớn mày dễ dàng lắm sao? Giờ mày kết hôn sinh con, đã muốn tách hộ ra ở riêng? Mày có muốn để tao sống nữa không hả? Nếu như muốn tách hộ thì hãy dứt khoát gạt cái bụng của tao ra!” Nói xong, bà ta ngồi bệt xuống đất, vỗ vào đùi mà gào khóc: “Tôi không muốn sống nữa, con cái bất hiếu, tôi sinh nó ra một cách vô nghĩa rồi a, cưới được vợ là quên mất mẹ!”
Bà nội Tô có thể nhìn thấy rõ sự giãy dụa trong đôi mắt anh ấy, còn có cả một phần quyết liệt nữa.
Trong lòng bà nội Tô có chút hoảng hốt, tức giận nói: “Thằng hai!”
Đứa con trai thành thật này lại dám chống lại bà ta? Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa, đều là do con đàn bà này đã mê hoặc con trai bà ta, ngay lập tức bà ta hận đến nghiến răng.
Con trai của bà ta, lại bị con đàn bà này xúi giục không nghe lời bà ta nữa, chuyện này không ổn.
Lúc này, Tô Kiến Quốc nói: “Nội, cháu có thể chứng minh Tô Kiến Hoành là người lấy trộm trứng gà!”
“Chứng minh thế nào?” Bà nội Tô buông tay ra, liếc nhìn Tô Kiến Quốc.
Trong lòng Tô Kiến Hoành có chút sợ sệt, nhưng rồi cậu ta lại trấn tĩnh trở lại. Trứng gà đã bị cậu ta nuốt hết vào bụng rồi, làm gì còn chứng cứ gì nữa, hoảng hốt cái gì? Tần Kiến Quốc chỉ đang cố ý ra vẻ bí ẩn mà thôi.
Tần Kiến Quốc nói: “Nội, nếu như cháu có bằng chứng chứng minh gia đình cháu trong sạch, bà có thể xin lỗi ba mẹ cháu không?”
Bà nội Tô tức giận: “Mày còn muốn tao xin lỗi?”
“Nếu như cháu có thể chứng minh trong sạch, vậy rõ ràng là bà nội sai, xin lỗi có gì không đúng?” Giọng điệu Tô Kiến Quốc cứng rắn.
Bà nội Tô đáp lại: “Vậy không cần phải chứng minh nữa, xem như tao tặng lại đống trứng gà ấy cho chúng mày, không điều tra nữa.” Nói xong liền muốn đi về.
Tô Kiến Quốc chặn lại: “Nội, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho gia đình cháu phải chịu oan uổng như vậy được. Nếu như nội không đồng ý, cháu sẽ đi nói với ông nội, kể hết chuyện ngày hôm nay.”
“Mày!” Bà nội tô chỉ tay vào Tô Kiến Quốc, run lên vì tức giận, bà ta dậm chân xuống đất mà khóc, “Sao cái số của tôi lại khổ thế này, cháu trai của tôi bắt kẻ bề trên tôi xin lỗi kẻ bề dưới, tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa, chết quách đi cho xong!”
Tô Kiến Quốc còn không ngại thêm phiền, đứng đó hét lên: “Nội, nếu như nội thấy cháu phiền phức, vậy hãy tách nhà chúng cháu ra đi.”
Tiếng kêu khóc của bà nội Tô ngừng hẳn, tức giận đỏ bừng cả mặt, cởi giày ném thẳng qua: “Chỉ cần tao còn sống, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Liếc nhìn Tô Cần: “Thằng hai, anh cũng có suy nghĩ này?”
Bà nội Tô trừng mắt, cho rằng đứa con trai thứ hai sẽ bị vẻ tức giận và khóc lóc la lối của bà ta làm cho thỏa hiệp, song để bà ta thất vọng rồi, đợi mãi bà ta vẫn không nhận được lời xin lỗi đến từ con trai.
“Mẹ, con…” Tô Cần có chút sợ sệt, nhìn khuôn mặt giận dữ của bà nội Tô, lại nhìn vẻ mặt đầy sự mong đợi của con trai, còn có ánh mắt mong chờ của bà xã, tim anh đột nhiên đau thắt lại. Mới nãy thôi, mẹ còn muốn đánh chết vợ của anh, mắng chửi con trai anh là “quỷ xử bắn”, cắn chặt răng, ánh mắt bỗng kiên định lại, “Mẹ, con muốn tách hộ…..”
Đúng, anh muốn tách hộ! Mang vợ con anh rời xa cái gia đình này, họ chỉ cần sống những ngày tháng bình yên, anh không muốn vợ con phải chịu khổ nữa.
“Mày đừng có mơ!” Bà nội Tô không đợi anh nói xong, tàn nhẫn mắng: “Mày cứ thử tách hộ xem, tao đã cực khổ chăm sóc mày từ lúc nhỏ tới lúc lớn, mày tưởng nuôi lớn mày dễ dàng lắm sao? Giờ mày kết hôn sinh con, đã muốn tách hộ ra ở riêng? Mày có muốn để tao sống nữa không hả? Nếu như muốn tách hộ thì hãy dứt khoát gạt cái bụng của tao ra!” Nói xong, bà ta ngồi bệt xuống đất, vỗ vào đùi mà gào khóc: “Tôi không muốn sống nữa, con cái bất hiếu, tôi sinh nó ra một cách vô nghĩa rồi a, cưới được vợ là quên mất mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.