[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
Chương 37: Ông Ngoại (3)
Viễn Phương Cổ Đạo
25/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng may cô ấy đang ở cữ trong phòng, không cần phải quan sát liên tục, chỉ cần bà ta không ôm Tô Vũ Đình tới cửa, cô ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Bên kia, ông ngoại Lưu nói với ông nội Tô: “Tảo Tảo nhà chúng ta a, sinh ra đã mang phúc lớn, mưa một tháng đã ngừng rồi.”
Ông ngoại Lưu là người thô lỗ, không biết nổi một chữ, không giống ông ngoại Lục được đến trường học mấy năm, lại là bí thư chi bộ của thôn, kiến thức của hai người có sự khác biệt rất lớn. Mặc kệ là trước giải phóng hay sau giải phóng, ông Lưu đều là dân chúng bình thường, cũng chẳng phải là nông dân trồng hoa màu giỏi giang gì. Nhưng ông ta thích khoác lác, tuy con gái nhà ông ta chỉ sinh được con gái, nhưng ông ta cứ thích tranh phần mình, khen con ông ta thành một đóa hoa.
Ông nội Tô gật đầu, hai cô cháu gái này đều rất có phúc.
Ông ngoại Lục chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: “Nói tới có phúc, hai đứa nhỏ sinh ra cùng lúc, ai có phúc hơn, sao nói chính xác cho được?” Ông ấy cũng không vội khen cháu ngoại gái của mình, như thế thì có vẻ không có trình độ giống như ông Lưu, nhưng ông ấy chỉ nhìn thoáng qua như vậy cũng đủ để cho ông Lưu áp lực rất lớn.
Dù sao ông ngoại Lục cũng làm bí thư chi bộ của thôn nhiều năm rồi, ngay cả ở trong công xã ông ấy cũng có danh tiếng, thường hay đi mở họp, vô hình đã tạo nên áp lực cho ông Lưu, làm cho ông ta có cảm giác như không thở nổi.
Ông ta ưỡn thẳng lưng, ra vẻ khí thế của mình cũng không thấp hơn ba phần so với người nhà họ Lục, ông ta nói: “Tất nhiên là Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc hơn.” Ông ta không hiểu nhiều về chuyện đoán mệnh, ông ngoại thương cháu ngoại gái, ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mặc cho kết quả thế nào, ông ta cũng không thể mất mặt trước người nhà họ Tô.
Ông ta còn nói: “Cháu ngoại gái của tôi sinh ra sớm hơn một phút, là vì con bé muốn đến thế giới này sớm hơn để hưởng phúc.”
Con gái nhà họ Lục gả vào nhà họ Tô, liên tục sinh ra được ba đứa con trai. Người nông thôn quan niệm sinh được nhiều con trai ắt sẽ có nhiều phúc, sinh được ba đứa con trai, chắc chắn là phúc lớn. Ngược lại, con gái ông ta chỉ sinh được mỗi cậu con trai, những đứa khác toàn là con gái, nếu ông ta không cố cứu vớt chút ưu thế vào lúc này, thế thì về sau sẽ thường xuyên bị nhà họ Lục đè đầu cưỡi cổ. Sau này, con gái nhà ông ta cũng phải thua kém con gái nhà họ Lục.
Làm ba mẹ mà không kéo lại khí thế cho con gái mình thì sao mà được?
Đây là vấn đề mặt mũi, không thể mất được.
Ông ngoại Lục lại nói: “Có phúc hay không không chỉ nói miệng thôi là được, ai có phúc hơn, người cười đến cuối cùng sẽ biết.” Ông ấy liếc mắt nhìn ông Lưu: “Bác gái cả sinh non, chín tháng đã sinh rồi, kêu là vội muốn ra hưởng phúc, có thật sự là tới hưởng phúc hay không, không phải chỉ nói miệng thôi là được đâu.”
Ông Lưu tức giận đến mức co rút khóe miệng, tên Lục Tập này sao lại đáng ghét như thế? Miệng cứ rầm rì, toàn nói ra những lời khiến ông ta khó chịu. Theo như tính cách của ông ta, nếu không phải hôm nay là lễ tắm ba ngày, là một ngày quan trọng, thì e là ông ta đã sớm cãi nhau với Lục Tập rồi.
Ông ta dùng sức trừng mắt nhìn ông ngoại Lục, ghi hận trong lòng. Ông ngoại Lục lại không nhìn ông ta, ngay cả nửa cái ánh mắt thôi cũng không thèm bố thí, ông ấy bị cháu ngoại gái của mình hấp dẫn sự chú ý.
Lúc này, lễ tắm ba ngày đã bắt đầu rồi.
Cũng may cô ấy đang ở cữ trong phòng, không cần phải quan sát liên tục, chỉ cần bà ta không ôm Tô Vũ Đình tới cửa, cô ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Bên kia, ông ngoại Lưu nói với ông nội Tô: “Tảo Tảo nhà chúng ta a, sinh ra đã mang phúc lớn, mưa một tháng đã ngừng rồi.”
Ông ngoại Lưu là người thô lỗ, không biết nổi một chữ, không giống ông ngoại Lục được đến trường học mấy năm, lại là bí thư chi bộ của thôn, kiến thức của hai người có sự khác biệt rất lớn. Mặc kệ là trước giải phóng hay sau giải phóng, ông Lưu đều là dân chúng bình thường, cũng chẳng phải là nông dân trồng hoa màu giỏi giang gì. Nhưng ông ta thích khoác lác, tuy con gái nhà ông ta chỉ sinh được con gái, nhưng ông ta cứ thích tranh phần mình, khen con ông ta thành một đóa hoa.
Ông nội Tô gật đầu, hai cô cháu gái này đều rất có phúc.
Ông ngoại Lục chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: “Nói tới có phúc, hai đứa nhỏ sinh ra cùng lúc, ai có phúc hơn, sao nói chính xác cho được?” Ông ấy cũng không vội khen cháu ngoại gái của mình, như thế thì có vẻ không có trình độ giống như ông Lưu, nhưng ông ấy chỉ nhìn thoáng qua như vậy cũng đủ để cho ông Lưu áp lực rất lớn.
Dù sao ông ngoại Lục cũng làm bí thư chi bộ của thôn nhiều năm rồi, ngay cả ở trong công xã ông ấy cũng có danh tiếng, thường hay đi mở họp, vô hình đã tạo nên áp lực cho ông Lưu, làm cho ông ta có cảm giác như không thở nổi.
Ông ta ưỡn thẳng lưng, ra vẻ khí thế của mình cũng không thấp hơn ba phần so với người nhà họ Lục, ông ta nói: “Tất nhiên là Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc hơn.” Ông ta không hiểu nhiều về chuyện đoán mệnh, ông ngoại thương cháu ngoại gái, ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mặc cho kết quả thế nào, ông ta cũng không thể mất mặt trước người nhà họ Tô.
Ông ta còn nói: “Cháu ngoại gái của tôi sinh ra sớm hơn một phút, là vì con bé muốn đến thế giới này sớm hơn để hưởng phúc.”
Con gái nhà họ Lục gả vào nhà họ Tô, liên tục sinh ra được ba đứa con trai. Người nông thôn quan niệm sinh được nhiều con trai ắt sẽ có nhiều phúc, sinh được ba đứa con trai, chắc chắn là phúc lớn. Ngược lại, con gái ông ta chỉ sinh được mỗi cậu con trai, những đứa khác toàn là con gái, nếu ông ta không cố cứu vớt chút ưu thế vào lúc này, thế thì về sau sẽ thường xuyên bị nhà họ Lục đè đầu cưỡi cổ. Sau này, con gái nhà ông ta cũng phải thua kém con gái nhà họ Lục.
Làm ba mẹ mà không kéo lại khí thế cho con gái mình thì sao mà được?
Đây là vấn đề mặt mũi, không thể mất được.
Ông ngoại Lục lại nói: “Có phúc hay không không chỉ nói miệng thôi là được, ai có phúc hơn, người cười đến cuối cùng sẽ biết.” Ông ấy liếc mắt nhìn ông Lưu: “Bác gái cả sinh non, chín tháng đã sinh rồi, kêu là vội muốn ra hưởng phúc, có thật sự là tới hưởng phúc hay không, không phải chỉ nói miệng thôi là được đâu.”
Ông Lưu tức giận đến mức co rút khóe miệng, tên Lục Tập này sao lại đáng ghét như thế? Miệng cứ rầm rì, toàn nói ra những lời khiến ông ta khó chịu. Theo như tính cách của ông ta, nếu không phải hôm nay là lễ tắm ba ngày, là một ngày quan trọng, thì e là ông ta đã sớm cãi nhau với Lục Tập rồi.
Ông ta dùng sức trừng mắt nhìn ông ngoại Lục, ghi hận trong lòng. Ông ngoại Lục lại không nhìn ông ta, ngay cả nửa cái ánh mắt thôi cũng không thèm bố thí, ông ấy bị cháu ngoại gái của mình hấp dẫn sự chú ý.
Lúc này, lễ tắm ba ngày đã bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.