Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 16:
Liệt Vô Hạ
29/06/2024
Dịch: Miella
Tần A Nam lo lắng kéo Tần Nguyệt Trân lại: “Lỡ bọn họ muốn đánh người thì sao?”
Tần Nguyệt Trân cười trấn an bà: “Chú hảo Nam, bọn họ chột dạ mà, trông thấy con như vậy sợ chết khiếp, nào dám làm gì! Dì cứ yên tâm, con có cách của con. Dì mau tắt đèn ngủ, cho dù bên ngoài có ồn ào thế nào cũng không được đi ra, chờ sáng sớm ngày mai dì hãy nói với người khác những lời con dạy dì.”
Nhưng Tần A Nam vẫn bất an giữ chặt cô, ánh mắt dưới đèn lóe lên vẻ bất an.
Tần Nguyệt Trân vỗ vỗ tay bà: “Chú hảo Nam, con hứa với dì, nếu con thả những thứ kia mà không chạy được thì con sẽ trốn lại trên trần nhà, nếu không ai phát hiện thì con sẽ tự nghĩ cách rời đi, tóm lại sẽ không bao giờ để bọn họ làm tổn thương con. Như vậy dì đã yên lòng chưa?”
Tần A Nam nói: “Tiểu Trân, con hứa với dì, nếu có chuyện gì thật, con phải nói là dì bảo con làm! Bọn họ vô liêm sỉ, muốn cướp nhà ở, dì cũng không thèm quan tâm! Giống như hôm nay con nói, tự mình đứng lên, tự mình giúp mình!”
“Vâng! Con biết rồi. Dì yên tâm đi, cho dù lớn chuyện thật thì chúng ta đến đại đội phân xử, không được thì báo lên công xã, con đi với dì!”
Tần Nguyệt Trân vỗ ngực cô, lúc này Tần A Nam mới buông ra.
Tần Duyệt còn nhỏ, nhanh nhẹn trèo thang lên nóc nhà Tần A Nam, lấy một tấm ván gỗ ở bên cạnh xà ngang ra, cẩn thận chui vào, chậm rãi leo lên phía tây căn nhà nơi gia đình Tần Thuật sinh sống.
Tần Thuật không biết mấy năm trước, khi cha của Tần A Nam còn sống, nhân lúc Tần A Nam đưa chồng về ở rể cần xây nhà, đã sửa chữa trần nhà trên nóc phòng chính.
Thời kỳ đầu Giang Nam có rất nhiều kiến trúc gác mái nhà, phòng chính nhưng thực ra chỉ có lối đi vào từ bên trong, không có cửa sổ mái, cũng không ở được. Sau này nhà cũ hai cửa trước sau chia làm hai gia đình, hành lang này mới xây tường, thành phòng chính nhà Tần A Nam, cho nên không ai để ý căn phòng như vậy có gác mái.
Mà cái gác mái này của Tần A Nam nối liền phía đông và phía tây căn nhà, ban đầu được dùng để chứa đồ linh tinh, sau này loạn lạc, ăn không no, cha Tần A Nam đã bí mật giấu ít đồ trên đó cho Tần A Nam ăn, như vậy càng không thể để ai biết chuyện g có thể lên gác mái, mà Tần Nguyệt Trân từ nhỏ đã thường xuyên ở nhà Tần A Nam, cha mẹ Tần A Nam coi cô như cháu gái nên không giấu cô những chuyện này.
Tần Nguyệt Trân bò sang nhà Tần Thuật, lặng lẽ vén vách ngăn nhìn xuống.
Trong ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, có thể thấy trong phòng có một chiếc giường có treo màn, một tủ quần áo rất cao và một chiếc rương đặt trên hai chiếc ghế gỗ nhỏ, Tần Thuật và vợ Phùng Bảo Ngọc đang lần lượt ngáy.
Tần Nguyệt Trân lặng lẽ ôm xà ngang, đẩy vách ngăn lên, trượt dọc theo cột xuống mặt đất phía sau giường cả nhà Tần Thuật.
Tần Nguyệt Trân cảm thấy có gì sai sai, thứ cô đang dẫm lên không phải là mặt đất!
Cô cúi xuống sờ một cái, rất nhiều thứ tròn tròn, cầm lên ngửi, ha! Hay lắm Tần Thuật, dám đào góc tường xã hội chủ nghĩa, ăn trộm ba mươi bốn củ khoai lang của đội sản xuất giấu sau đầu giường!
Tại sao Tần Nguyệt Trân có thể lập tức kết luận những củ khoai lang này là ăn trộm?
Đây chính là nguyên nhân thời đại.
Bởi trong thời đại này, vật tư thiếu thốn, cho dù ở nông thôn, mọi người trồng trọt đều là xã viên cùng ra cùng vào, mỗi nhà chỉ có một hai phần trăm đất.
Ít như vậy, nhà bình thường rất hiếm khi trồng khoai lang mà chỉ trồng rau theo mùa, mà ba anh em nhà Tần Thuật lại không chia nhà, cho dù nhà bọn họ trồng khoai lang trên đất riêng cũng không đến lượt ông ta lấy.
Tần A Nam lo lắng kéo Tần Nguyệt Trân lại: “Lỡ bọn họ muốn đánh người thì sao?”
Tần Nguyệt Trân cười trấn an bà: “Chú hảo Nam, bọn họ chột dạ mà, trông thấy con như vậy sợ chết khiếp, nào dám làm gì! Dì cứ yên tâm, con có cách của con. Dì mau tắt đèn ngủ, cho dù bên ngoài có ồn ào thế nào cũng không được đi ra, chờ sáng sớm ngày mai dì hãy nói với người khác những lời con dạy dì.”
Nhưng Tần A Nam vẫn bất an giữ chặt cô, ánh mắt dưới đèn lóe lên vẻ bất an.
Tần Nguyệt Trân vỗ vỗ tay bà: “Chú hảo Nam, con hứa với dì, nếu con thả những thứ kia mà không chạy được thì con sẽ trốn lại trên trần nhà, nếu không ai phát hiện thì con sẽ tự nghĩ cách rời đi, tóm lại sẽ không bao giờ để bọn họ làm tổn thương con. Như vậy dì đã yên lòng chưa?”
Tần A Nam nói: “Tiểu Trân, con hứa với dì, nếu có chuyện gì thật, con phải nói là dì bảo con làm! Bọn họ vô liêm sỉ, muốn cướp nhà ở, dì cũng không thèm quan tâm! Giống như hôm nay con nói, tự mình đứng lên, tự mình giúp mình!”
“Vâng! Con biết rồi. Dì yên tâm đi, cho dù lớn chuyện thật thì chúng ta đến đại đội phân xử, không được thì báo lên công xã, con đi với dì!”
Tần Nguyệt Trân vỗ ngực cô, lúc này Tần A Nam mới buông ra.
Tần Duyệt còn nhỏ, nhanh nhẹn trèo thang lên nóc nhà Tần A Nam, lấy một tấm ván gỗ ở bên cạnh xà ngang ra, cẩn thận chui vào, chậm rãi leo lên phía tây căn nhà nơi gia đình Tần Thuật sinh sống.
Tần Thuật không biết mấy năm trước, khi cha của Tần A Nam còn sống, nhân lúc Tần A Nam đưa chồng về ở rể cần xây nhà, đã sửa chữa trần nhà trên nóc phòng chính.
Thời kỳ đầu Giang Nam có rất nhiều kiến trúc gác mái nhà, phòng chính nhưng thực ra chỉ có lối đi vào từ bên trong, không có cửa sổ mái, cũng không ở được. Sau này nhà cũ hai cửa trước sau chia làm hai gia đình, hành lang này mới xây tường, thành phòng chính nhà Tần A Nam, cho nên không ai để ý căn phòng như vậy có gác mái.
Mà cái gác mái này của Tần A Nam nối liền phía đông và phía tây căn nhà, ban đầu được dùng để chứa đồ linh tinh, sau này loạn lạc, ăn không no, cha Tần A Nam đã bí mật giấu ít đồ trên đó cho Tần A Nam ăn, như vậy càng không thể để ai biết chuyện g có thể lên gác mái, mà Tần Nguyệt Trân từ nhỏ đã thường xuyên ở nhà Tần A Nam, cha mẹ Tần A Nam coi cô như cháu gái nên không giấu cô những chuyện này.
Tần Nguyệt Trân bò sang nhà Tần Thuật, lặng lẽ vén vách ngăn nhìn xuống.
Trong ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, có thể thấy trong phòng có một chiếc giường có treo màn, một tủ quần áo rất cao và một chiếc rương đặt trên hai chiếc ghế gỗ nhỏ, Tần Thuật và vợ Phùng Bảo Ngọc đang lần lượt ngáy.
Tần Nguyệt Trân lặng lẽ ôm xà ngang, đẩy vách ngăn lên, trượt dọc theo cột xuống mặt đất phía sau giường cả nhà Tần Thuật.
Tần Nguyệt Trân cảm thấy có gì sai sai, thứ cô đang dẫm lên không phải là mặt đất!
Cô cúi xuống sờ một cái, rất nhiều thứ tròn tròn, cầm lên ngửi, ha! Hay lắm Tần Thuật, dám đào góc tường xã hội chủ nghĩa, ăn trộm ba mươi bốn củ khoai lang của đội sản xuất giấu sau đầu giường!
Tại sao Tần Nguyệt Trân có thể lập tức kết luận những củ khoai lang này là ăn trộm?
Đây chính là nguyên nhân thời đại.
Bởi trong thời đại này, vật tư thiếu thốn, cho dù ở nông thôn, mọi người trồng trọt đều là xã viên cùng ra cùng vào, mỗi nhà chỉ có một hai phần trăm đất.
Ít như vậy, nhà bình thường rất hiếm khi trồng khoai lang mà chỉ trồng rau theo mùa, mà ba anh em nhà Tần Thuật lại không chia nhà, cho dù nhà bọn họ trồng khoai lang trên đất riêng cũng không đến lượt ông ta lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.