Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 45:

Liệt Vô Hạ

07/07/2024

Dịch: Miella

Hiệu trưởng nhận thư giới thiệu, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu: “Em khá dũng cảm đấy! Đại đội Tiến Lên… Em mà không nói, trông em như thế này tôi còn tưởng em là người trên trấn cơ.”

“Ha ha, cảm ơn lời khen của hiệu trưởng, đi học phải lịch sự và hiểu biết mà, đều là thầy cô của chúng em dạy dỗ tốt.”

“Ừ! Biết ơn thầy cô, tốt! Không nên chửi sau lưng thầy cô là ông bà thối.” Hiệu trưởng nở nụ cười thật tươi.

Tần Ngưng lập tức đứng thẳng nói: “Không, không, người như vậy là sai, giáo viên là một trong những nghề cao quý nhất trên đời, dạy dỗ con người rất đáng kính trọng.”

“Đứa trẻ ngoan! Lâu lắm rồi thầy không nghe thấy những lời như vậy! Được, em ngồi xuống đi, tên em là... Tần Ngưng, tên rất hay.”

Hiệu trưởng xem qua thư giới thiệu, nói tiếp: “Em... chỉ học ba năm tiểu học?”

“Vâng… cũng không phải. Em đi học ba năm, nhưng ở nhà có cơ hội là sẽ tự học, nên em mới có thể làm được bài kiểm tra lớp năm.”

“Thầy thấy rồi, kết quả bài làm tốt, chữ viết cũng rất tốt, hiếm có! Được rồi, sau Tết em vào học lớp một đi.”

Hiệu trưởng sẵn sàng đồng ý, nhưng Tần Ngưng lập tức hỏi: “Hiệu trưởng, bây giờ em có thể học lớp hai không ạ?”

“Hả? Cái gì?” Hiệu trưởng kinh ngạc nâng kính.

Kế hoạch của Tần Ngưng thật sự rất kỳ lạ, bởi vì nếu năm sau vào lớp một thì phải mất hai năm ba tháng mới tốt nghiệp cấp hai, mà bây giờ học lớp hai luôn, vậy, sẽ tốt nghiệp trong vòng chưa đầy ba tháng!

Đây là điều không thể tưởng tượng trong thời hiện đại, nhưng ở niên đại đặc biệt, loại chuyện này không phải là không thể, cũng nên mơ mộng chút, lỡ như trúng số thì sao.



Cho nên Tần Ngưng định mạnh dạn mở miệng ngay từ đầu, nếu không được thì đề nghị sang năm học lớp hai, như thế cũng tiết kiệm được một năm!

Chỉ nghe Tần Ngưng bình tĩnh nói: “Đúng vậy, hiệu trưởng, năm sau em mười lăm tuổi rồi, một mặt như thầy cũng biết, ở nông thôn, cha mẹ rất hiếm khi cho phép chúng em đi học, em… muốn tiết kiệm cho mẹ em một ít tiền. Mặt khác là em biết hết kiến thức của lớp một rồi, lớp hai cũng đã hiểu cơ bản…”

“Vậy, em đi học làm gì nữa?” Hiệu trưởng không hiểu được.

Hầu hết mọi người ở thời đại này đều không hiểu, bởi vì ở thời đại này, người ta thường nói đi học là vô ích, lấy ngay trong thôn mà nói, có thể trở thành đội trưởng, điều đầu tiên quan tâm không phải là có bằng cấp gì, mà là có nền tảng tốt hay không! Vậy cần gì phải lãng phí thời gian đi học, thà có giác ngộ chính trị cao chút, làm việc chăm chỉ còn hơn.

Tần Ngưng ngước mắt nhìn hiệu trưởng nói: “Bởi vì, em vẫn muốn vượt qua kỳ thi ở trường để chứng minh trình độ văn hóa của mình, xin hiệu trưởng cho em một cơ hội.”

Hiệu trưởng nâng kính mắt nhìn cô hồi lâu, mới nói: “Nếu như em nói, báy giờ em học lớp hai luôn, đến Tết, chỉ mất ba tháng là học xong cấp hai?”

Tần Ngưng lảng tránh trả lời: “Vâng, em có thể theo kịp. Nếu thầy không tin thì em cũng có thể làm bài kiểm tra.”

“Chuyện này, chưa từng xảy ra ở trường chúng ta, thầy phải bàn bạc với chủ nhiệm một chút.”

“Vâng… Hiệu trưởng, có cần bàn bạc lâu không ạ? Em, em muốn nhập học càng sớm càng tốt.”

Tần Ngưng muốn nói, em đi đi lại lại mất hơn hai tiếng đồng hồ, thầy có thể đừng bắt em đi nhiều lần như vậy hay không?

Hiệu trưởng như hiểu được tiếng lòng của Tần Ngưng, nhưng vẫn nói: “Như vậy đi, dù sao thư giới thiệu của em cũng ở đây, nếu có kết quả, thầy sẽ bảo các bạn học ở đại đội Tiến Lên thông báo với em, để em không phải đi lại nhiều.”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Tần Ngưng đứng dậy, cúi chào hiệu trưởng rồi mới đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook