Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 48:
Liệt Vô Hạ
07/07/2024
Dịch: Miella
Tần Ngưng thực sự sợ hãi và hoảng loạn, cảm thấy mình cần thư giãn trong không gian một chút.
Cô dứt khoát cầm cái liềm và giỏ cỏ buổi sáng cất vào không gian, nhanh chóng cắt cỏ, chỉ để lại chỗ con chó điên nằm, cô cắt hết cỏ xung quanh, ấn chặt vào trong giỏ, cầm giot lên ước lượng, cảm thấy khó nhấc lên mới dừng lại.
Làm việc giúp giảm bớt căng thẳng, tim Tần Ngưng không đập loạn xạ nữa, lúc này mới ra khỏi không gian.
Sắc trời càng lúc càng tối, từng nhà trong thôn lượn lờ khói bếp, Tần Ngưng bắt đầu chạy về thôn, đến cổng trường tiểu học Tiến Lên mới dừng lại, xung quanh không có ai, coi lấy giỏ cỏ ra khỏi không gian, nghiêng người đeo lên, đi đến thôn Tần Đường.
Đi được vài bước, đã nhìn thấy một bóng người xa xa đang nhìn về phía cổng thôn bên này, màn đêm đen tối chỉ hiện ra bóng người gầy gò, như một con rối lắc lư bóng trong ánh đèn lờ mờ từ những ngôi nhà trong thôn.
Tần Ngưng ngập ngừng vẫy vẫy tay, bóng người kia lập tức gọi nhỏ: “Tiểu Ngưng?" Rồi chạy tới.
Quả nhiên là Tần A Nam.
Trong lòng Tần Ngưng ấm áp, lập tức đáp lại bà: “Dạ, mẹ ơi, con về rồi.”
Tần A Nam vừa đi tới đã giúp Tần Ngưng xách giỏ, trách móc nói: “Con xem con đi, chẳng nghe lời gì cả, mẹ bảo con đừng cắt cỏ mà, con không biết mẹ sẽ lo lắng sao? Hả? Con còn chưa về là mẹ gõ chiêng đi tìm con đấy.”
Lời nói là trách móc, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.
Tần Ngưng vội vàng an ủi bà: “Mẹ, là lỗi của con, chủ yếu là hôm nay thi tiểu học, lên công xã muộn nên lúc về cũng muộn, không có việc gì, mẹ đừng lo lắng, sau này con không vậy nữa.”
Tần A Nam không nỡ mắng cô, chỉ dùng sức giành lấy cái giỏ, tự đeo lên đi gặp kế toán để giao.
Kế toán và đội phó đang định khóa kho, trông thấy Tần A Nam tới thì không khỏi lẩm bẩm mấy câu.
Tần A Nam không ngừng đi theo: “Xin lỗi xin lỗi, mọi người xem gái nhà em ngoan như vậy, bỏ qua cho nó một lần, nó cũng vất vả, cắt dọc đường mang về, tìm đâu ra đứa bé tốt như vậy chứ!”
Kế toán nghe vậy bật cười, trêu chọc bà: “Đứa bé tốt như vậy lại bị cô tìm được!”
“Đúng vậy! Tôi đúng là may mắn mà!”
“Ha ha ha, may mắn cái gì! A Nam, người ta nói cô ngốc, cô bé lớn như thế, sắp lấy chồng đến nơi, còn phải mất đồ cưới nữa!”
“Hừ! Ai bảo chúng tôi muốn gả! Chúng tôi không gả, chúng tôi chọn rể tốt, nói tôi ngốc đều là ghen tị với tôi!”
“Ha ha, chọn rể, ai muốn đến nhà… các cô! Còn ghen tị với cô, A Nam cô đúng là… Haiz!”
Tần Ngưng ở một bên nghe, khóe miệng khẽ giật giật.
Những người này vẫn luôn coi thường Tần Nguyệt Trân, cho rằng Tần Ngưng vẫn là Tần Nguyệt Trân đánh ba gậy không sao nên mới nói thẳng chuyện này ở trước mặt Tần Ngưng.
Bọn họ cũng coi thường Tần A Nam, cảm thấy Tần A Nam lương thiện, dễ bắt nạt, luôn làm việc chịu thiệt.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ ghen tị với Tần A Nam, nhất định sẽ như vậy.
Hai mẹ con trở về nhà, Tần A Nam không muốn Tần Ngưng làm gì, đi múc nước, bưng đến trước mặt Tần Ngưng như trẻ con: “Mau, chắc con đói rồi, rửa tay ăn cơm.”
Trên bàn cơm, ngoài thịt nướng rau mận khô hôm qua, còn có một quả trứng chần nước sôi vàng ươm, Tần A Nam trực tiếp gắp trứng vào bát Tần Ngưng: “Mau ăn đi.”
Tần Ngưng kẹp quả trứng làm đôi, gắp một nửa cho Tần A Nam: “Mẹ cũng ăn đi, mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”
Tần A Nam oán trách trừng cô một cái, lại cười tủm tỉm ăn ngon lành, dáng vẻ hạnh phúc kia khiến trái tim Tần Ngưng mềm nhũn.
Tần Ngưng thực sự sợ hãi và hoảng loạn, cảm thấy mình cần thư giãn trong không gian một chút.
Cô dứt khoát cầm cái liềm và giỏ cỏ buổi sáng cất vào không gian, nhanh chóng cắt cỏ, chỉ để lại chỗ con chó điên nằm, cô cắt hết cỏ xung quanh, ấn chặt vào trong giỏ, cầm giot lên ước lượng, cảm thấy khó nhấc lên mới dừng lại.
Làm việc giúp giảm bớt căng thẳng, tim Tần Ngưng không đập loạn xạ nữa, lúc này mới ra khỏi không gian.
Sắc trời càng lúc càng tối, từng nhà trong thôn lượn lờ khói bếp, Tần Ngưng bắt đầu chạy về thôn, đến cổng trường tiểu học Tiến Lên mới dừng lại, xung quanh không có ai, coi lấy giỏ cỏ ra khỏi không gian, nghiêng người đeo lên, đi đến thôn Tần Đường.
Đi được vài bước, đã nhìn thấy một bóng người xa xa đang nhìn về phía cổng thôn bên này, màn đêm đen tối chỉ hiện ra bóng người gầy gò, như một con rối lắc lư bóng trong ánh đèn lờ mờ từ những ngôi nhà trong thôn.
Tần Ngưng ngập ngừng vẫy vẫy tay, bóng người kia lập tức gọi nhỏ: “Tiểu Ngưng?" Rồi chạy tới.
Quả nhiên là Tần A Nam.
Trong lòng Tần Ngưng ấm áp, lập tức đáp lại bà: “Dạ, mẹ ơi, con về rồi.”
Tần A Nam vừa đi tới đã giúp Tần Ngưng xách giỏ, trách móc nói: “Con xem con đi, chẳng nghe lời gì cả, mẹ bảo con đừng cắt cỏ mà, con không biết mẹ sẽ lo lắng sao? Hả? Con còn chưa về là mẹ gõ chiêng đi tìm con đấy.”
Lời nói là trách móc, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.
Tần Ngưng vội vàng an ủi bà: “Mẹ, là lỗi của con, chủ yếu là hôm nay thi tiểu học, lên công xã muộn nên lúc về cũng muộn, không có việc gì, mẹ đừng lo lắng, sau này con không vậy nữa.”
Tần A Nam không nỡ mắng cô, chỉ dùng sức giành lấy cái giỏ, tự đeo lên đi gặp kế toán để giao.
Kế toán và đội phó đang định khóa kho, trông thấy Tần A Nam tới thì không khỏi lẩm bẩm mấy câu.
Tần A Nam không ngừng đi theo: “Xin lỗi xin lỗi, mọi người xem gái nhà em ngoan như vậy, bỏ qua cho nó một lần, nó cũng vất vả, cắt dọc đường mang về, tìm đâu ra đứa bé tốt như vậy chứ!”
Kế toán nghe vậy bật cười, trêu chọc bà: “Đứa bé tốt như vậy lại bị cô tìm được!”
“Đúng vậy! Tôi đúng là may mắn mà!”
“Ha ha ha, may mắn cái gì! A Nam, người ta nói cô ngốc, cô bé lớn như thế, sắp lấy chồng đến nơi, còn phải mất đồ cưới nữa!”
“Hừ! Ai bảo chúng tôi muốn gả! Chúng tôi không gả, chúng tôi chọn rể tốt, nói tôi ngốc đều là ghen tị với tôi!”
“Ha ha, chọn rể, ai muốn đến nhà… các cô! Còn ghen tị với cô, A Nam cô đúng là… Haiz!”
Tần Ngưng ở một bên nghe, khóe miệng khẽ giật giật.
Những người này vẫn luôn coi thường Tần Nguyệt Trân, cho rằng Tần Ngưng vẫn là Tần Nguyệt Trân đánh ba gậy không sao nên mới nói thẳng chuyện này ở trước mặt Tần Ngưng.
Bọn họ cũng coi thường Tần A Nam, cảm thấy Tần A Nam lương thiện, dễ bắt nạt, luôn làm việc chịu thiệt.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ ghen tị với Tần A Nam, nhất định sẽ như vậy.
Hai mẹ con trở về nhà, Tần A Nam không muốn Tần Ngưng làm gì, đi múc nước, bưng đến trước mặt Tần Ngưng như trẻ con: “Mau, chắc con đói rồi, rửa tay ăn cơm.”
Trên bàn cơm, ngoài thịt nướng rau mận khô hôm qua, còn có một quả trứng chần nước sôi vàng ươm, Tần A Nam trực tiếp gắp trứng vào bát Tần Ngưng: “Mau ăn đi.”
Tần Ngưng kẹp quả trứng làm đôi, gắp một nửa cho Tần A Nam: “Mẹ cũng ăn đi, mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”
Tần A Nam oán trách trừng cô một cái, lại cười tủm tỉm ăn ngon lành, dáng vẻ hạnh phúc kia khiến trái tim Tần Ngưng mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.