[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập
Chương 15: Đánh Nhau
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/09/2023
Bởi vì là làm cho nhà nước cho nên lúc làm việc không ít người đều đục nước béo cò, lười biếng được sẽ lười biếng. Người chân chính dốc sức làm việc ngày thường cũng là người trung thực hiền lành. Còn những người kia đều nghĩ rằng mình trộm lười sẽ có người khác làm, thế nào cũng xong việc. Cho nên một ngày có thể làm xong đều phải kéo dài tới hai ba ngày mới có thể hoàn thành.
Như đám phụ nữ này tụ chung một chỗ vừa cắt cỏ vừa trò chuyện, đều là nói đến chuyện Điền Đại Nha cứu người. Trong đó một tổ Lý Quế Hoa là xôm tụ nhất.
Thím Cẩn cắt một đống cỏ nhỏ, sau đó thở hổn hển ngồi trên bờ ruộng nghỉ tạm: "Quế Hoa à, nhà Điền Xuân đều tặng mấy thứ tốt như mạch nha cùng kẹo sữa tới nhà Đại Đầu, mấy thứ này vốn nên của nhà cô mới phải."
Lý Quế Hoa cũng nghĩ như vậy nhưng do Điền Thiều nhắc nhở nên: "Điền Xuân đại ca nói những thứ đó đưa cho nha đầu kia bồi bổ thân thế. Đồ là của nhà họ, bọn họ đưa tôi cũng không tiện nói gì."
Nếu đổi lại tính khí vốn dĩ của bà, không chỉ cầm về những thứ kia dù ăn hết cũng phải bù vào. Chỉ là bây giờ mục đích của Đại Nha là công việc, bà làm mẹ cũng không thể kéo chân sau của con gái.
Thím Cẩn cả kinh rớt cằm, Điền gia thôn người nào không biết Lý Quế Hoa thích chiếm tiện nghi lại không chịu thiệt thòi. Bây giờ có nhiều đồ tốt như vậy lại nói không truy cứu, cái này... Đây là Lý Quế Hoa bà biết sao, không phải bị quỷ ám đó chứ?
Nhóm các bác gái cùng tổ nghe xong lời này cũng rất hài lòng: "Quế Hoa à, cô như vậy mới đúng. Mấy thứ kia dù quý giá cũng là của nhà Điền Xuân. Bọn họ đã nói cho Niệm Thu bồi bổ thân thể, cô không thể đòi lại. Chỉ là Đại Nha đã cứu Linh Linh còn khiến con bé chịu oan ức lớn như vậy, Điền Xuân cùng Đông Hương chắc chắn sẽ không bạc đãi Đại Nha."
Lời phía sau này Quế Hoa thích nghe: "Đúng vậy, Đại Nha nhà tôi lần này thật đúng là gặp tội lớn. Cứu Linh Linh lên bờ đột nhiên bị chuột rút, cũng may ông trời phù hộ bằng không thì chết rồi còn phải chịu tiếng xấu nhảy sông tự tử."
Nghe vậy thím Cẩn cùng Hoa đại nương cũng đều cảm thấy Bành Niệm Thu quá ác độc. Đến khi tan tầm, hơn phân nửa người Điền gia thôn đều biết chuyện này từ đầu đến cuối, đều cảm thấy Bành Niệm Thu tuổi nhỏ tâm tư ác độc.
Lý Quế Hoa đang rửa chân ở khe nước, đột nhiên một tiếng hét giận dữ vang lên: "Lý Quế Hoa, cái thứ không biết xấu hổ nhà mụ, rõ ràng là Niệm Thu nhà bà đây cứu Linh Linh nhưng mụ lại nói Đại Nha nhà mụ cứu người. Điền gia thôn người nào không biết Điền Đại Nha bị mụ ép nhảy sông tự sát."
Buổi trưa Nhị Nha cùng Tứ Nha bị đánh thành như vậy, Lý Quế Hoa đang chuẩn bị tan làm đi tìm Trương Hiểu Nga tính sổ. Bây giờ tự bà ta chạy tới, tất nhiên là thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
Hai người rất nhanh túm lấy nhau, Trương Hiểu Nga cường tráng, Lý Quế Hoa gầy yếu nhưng linh hoạt lại ra tay tàn nhẫn chính xác, trên tay hai người mỗi người đều nắm túm tóc.
Sau khi bị kéo ra, Trương Hiểu Nga nhìn đội trường Điền đi tới, ngồi dưới đất vỗ bắp đùi gào khóc: "Đội trưởng, ông phải bảo vệ lẽ phải cho tôi! Nào lại để người ta bắt nạt như vây, Niệm Thu nhà tôi vì cứu Linh Linh suýt chút nữa mệnh cũng còn còn, nhà họ lại đổi trắng thay đen nói cứu người biến thành Điền Đại Nha. Đội trưởng, ông cũng không thể bị bọn họ lừa."
Đội trường Điền mặt đen lại nói: "Việc này, đứa nhỏ Niệm Thu kia buổi trưa chính mồm thừa nhận nói lúc nó chạy đến bờ sông đã thấy Linh Linh hôn mê ở bên bờ, Đại Nha còn giãy dụa ở trong nước."
Trương Hiểu Nga dĩ nhiên không nhận, nói: "Đứa bé kia nhất định là bị Điền Đại Nha đe dọa rồi cho nên mới nói bậy. Đội trưởng, cứu người nhất định là Niệm Thu nhà tôi."
Lời vừa dứt, thím Hoa lập tức nói: "Hôm qua tôi nghe người ta nói Niệm Thu nhà cô cứu Linh Linh tôi đã cảm thấy không đúng lắm. Niệm Thu nhà cô mỗi ngày cơm ăn không đủ no, gầy đến nỗi gió thổi cũng ngã, nó làm gì có sức lực lớn đến mức có thể cứu Linh Linh từ dưới nước sâu lên?"
Người tuổi lớn nên kiến thức cũng nhiều hơn, hôm qua bà đã cảm thấy chuyện này có nội tình, chỉ là bà thường ngày đều quan niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên chỉ nghĩ trong đầu chứ không lắm miệng. Bây giờ tất cả đã rõ thì không ngại bán cho nhà Điền Đại Lâm chút ý tốt.
Mọi người nghe nói như vậy cũng đều cảm thấy đúng, thím Cẩn cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng rồi đúng rồi, Niệm Thu nhà bà chân bước cũng run, làm sao có thể cứu Linh Linh còn nặng hơn mình lên được?"
Điền Linh Linh tuy là vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng ăn ngon môi hồng răng trắng, trái lại Bành Niệm Thu ăn kém còn thấp bé gầy yếu. Đừng nói cứu người từ trong nước lên, ngay cả đứng trên mặt đất cũng chưa chắc vác người lên được.
Trương Hiểu Nga thấy không đúng, tức giận hô: "Chính là Niệm Thu nhà tôi cứu, các người chớ bị ả đàn bà chanh chua Lý Quế Hoa này lừa bịp."
Bành Đại Đầu lúc này cũng tới, hắn nhìn về phía Lý Quế Hoa hung ác nói: "Lý Quế Hoa, nhà bà vì lễ hỏi ép con gái nhảy sống, giờ lại muốn bức tử Niệm Thu nhà tôi, tôi muốn đi tố cáo các người để công an bắt các người đi diễu phố thị chúng."
Lời này vừa dứt tất cả mọi người nhìn về phía vợ chồng hai người.
Hôm qua tất cả mọi người nói Điền Đại Nha nhảy sông tự sát, vợ chồng hai người tin là thật bị người trào phúng cũng không dám phản bác, lúc đó chính là sợ bị người tố cáo bắt đi ngồi tù hoặc là đi nông trường cải tạo. Nhưng bây giờ vợ chồng hai người lại không có chút nào sợ.
Điền Đại Lâm mặt âm trầm nói: "Con gái ông không chỉ có gạt người nói nó cứu Linh Linh, còn nói xấu Đại Nha nhà tôi nhảy sống tự tử, công an tới cũng là bắt nó."
Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga nhận định Bành Niệm Thu ở nhà Điền Xuân nói vậy đều là bị Điền Đại Nha dọa cho hồ ngôn loạn ngữ, Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa tất nhiên không nhận. Hai bên ầm ĩ với nhau, nếu không phải người trong thôn ngăn lại muốn đánh nhau.
Đội trường Điền nói trừ công điểm cũng không hiệu quả, vợ chồng hai người Bành Đại Đầu một mực cho là Bành Niệm Thu người. Chủ yếu là lợi ích quá lớn, hôm nay là kẹo sữa đại bạch thỏ cùng mạch nha còn có một miếng thịt lớn như vậy, về sau khẳng định còn có thứ tốt khác nữa. Cho nên người cứu Điền Linh Linh nhất định phải là Niệm Thu nhà họ.
Thấy vợ chồng hai người nói sao cũng không thông, đội trường Điền cũng không nhịn được nói đề nghị lúc trước Điền Thiều nói ra: "Nếu vợ chồng cậu đã chắc chắn Niệm Thu cứu người, vậy được, để Niệm Thu ngay trước mặt chúng ta lại cứu một lần nữa."
Bành Đại Đầu không rõ: "Tức là thế nào."
Đội trường Điền giải thích xong, Bành Đại Đầu đáp ứng ngay: "Điền Đại Lâm, Lý Quế Hoa, đến lúc đó trợn to mắt chó của các ngươi xem Niệm Thu nhà tôi là cứu người thế nào."
Lý Quế Hoa không vui: "Đội trưởng, Bành Niệm Thu đều thừa nhận không phải nó cứu vậy còn làm cái này làm gì."
Đây không phải là cởi quần đánh rắm lắm làm điều thừa à!
Đội trường Điền nói: "Đây là ý của Đại Nha."
Thấy vợ còn muốn nói nữa, Điền Đại Lâm lôi kéo bà nhẹ giọng nói: "Nếu như Bành Niệm Thu không thể cứu người lên, về sau cũng sẽ không có ai chửi chúng ta bán con gái nữa."
Hiện tại hai bên bên nào cũng cho là mình phải, Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga cắn chết là Bành Niệm Thu cứu người, việc này cũng không thể cấm những người khác tự khoe.
Lý Quế Hoa lo lắng nói: "Vạn nhất lỡ như con nhóc đó cứu được người lên thì sao?"
"Không cứu được." Tay chân lèo khèo sao có thể cứu được Điền Linh Linh còn nặng hơn nó lên. Cũng do ông không ngờ tới Bành Niệm Thu ác độc như vậy, không chỉ mạo danh cướp công còn bịa đặt. Trước đây còn cảm thấy thương cảm con bé này, giờ xem ra xấu xa cùng một dạng như Trương Hiểu Nga.
Như đám phụ nữ này tụ chung một chỗ vừa cắt cỏ vừa trò chuyện, đều là nói đến chuyện Điền Đại Nha cứu người. Trong đó một tổ Lý Quế Hoa là xôm tụ nhất.
Thím Cẩn cắt một đống cỏ nhỏ, sau đó thở hổn hển ngồi trên bờ ruộng nghỉ tạm: "Quế Hoa à, nhà Điền Xuân đều tặng mấy thứ tốt như mạch nha cùng kẹo sữa tới nhà Đại Đầu, mấy thứ này vốn nên của nhà cô mới phải."
Lý Quế Hoa cũng nghĩ như vậy nhưng do Điền Thiều nhắc nhở nên: "Điền Xuân đại ca nói những thứ đó đưa cho nha đầu kia bồi bổ thân thế. Đồ là của nhà họ, bọn họ đưa tôi cũng không tiện nói gì."
Nếu đổi lại tính khí vốn dĩ của bà, không chỉ cầm về những thứ kia dù ăn hết cũng phải bù vào. Chỉ là bây giờ mục đích của Đại Nha là công việc, bà làm mẹ cũng không thể kéo chân sau của con gái.
Thím Cẩn cả kinh rớt cằm, Điền gia thôn người nào không biết Lý Quế Hoa thích chiếm tiện nghi lại không chịu thiệt thòi. Bây giờ có nhiều đồ tốt như vậy lại nói không truy cứu, cái này... Đây là Lý Quế Hoa bà biết sao, không phải bị quỷ ám đó chứ?
Nhóm các bác gái cùng tổ nghe xong lời này cũng rất hài lòng: "Quế Hoa à, cô như vậy mới đúng. Mấy thứ kia dù quý giá cũng là của nhà Điền Xuân. Bọn họ đã nói cho Niệm Thu bồi bổ thân thể, cô không thể đòi lại. Chỉ là Đại Nha đã cứu Linh Linh còn khiến con bé chịu oan ức lớn như vậy, Điền Xuân cùng Đông Hương chắc chắn sẽ không bạc đãi Đại Nha."
Lời phía sau này Quế Hoa thích nghe: "Đúng vậy, Đại Nha nhà tôi lần này thật đúng là gặp tội lớn. Cứu Linh Linh lên bờ đột nhiên bị chuột rút, cũng may ông trời phù hộ bằng không thì chết rồi còn phải chịu tiếng xấu nhảy sông tự tử."
Nghe vậy thím Cẩn cùng Hoa đại nương cũng đều cảm thấy Bành Niệm Thu quá ác độc. Đến khi tan tầm, hơn phân nửa người Điền gia thôn đều biết chuyện này từ đầu đến cuối, đều cảm thấy Bành Niệm Thu tuổi nhỏ tâm tư ác độc.
Lý Quế Hoa đang rửa chân ở khe nước, đột nhiên một tiếng hét giận dữ vang lên: "Lý Quế Hoa, cái thứ không biết xấu hổ nhà mụ, rõ ràng là Niệm Thu nhà bà đây cứu Linh Linh nhưng mụ lại nói Đại Nha nhà mụ cứu người. Điền gia thôn người nào không biết Điền Đại Nha bị mụ ép nhảy sông tự sát."
Buổi trưa Nhị Nha cùng Tứ Nha bị đánh thành như vậy, Lý Quế Hoa đang chuẩn bị tan làm đi tìm Trương Hiểu Nga tính sổ. Bây giờ tự bà ta chạy tới, tất nhiên là thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
Hai người rất nhanh túm lấy nhau, Trương Hiểu Nga cường tráng, Lý Quế Hoa gầy yếu nhưng linh hoạt lại ra tay tàn nhẫn chính xác, trên tay hai người mỗi người đều nắm túm tóc.
Sau khi bị kéo ra, Trương Hiểu Nga nhìn đội trường Điền đi tới, ngồi dưới đất vỗ bắp đùi gào khóc: "Đội trưởng, ông phải bảo vệ lẽ phải cho tôi! Nào lại để người ta bắt nạt như vây, Niệm Thu nhà tôi vì cứu Linh Linh suýt chút nữa mệnh cũng còn còn, nhà họ lại đổi trắng thay đen nói cứu người biến thành Điền Đại Nha. Đội trưởng, ông cũng không thể bị bọn họ lừa."
Đội trường Điền mặt đen lại nói: "Việc này, đứa nhỏ Niệm Thu kia buổi trưa chính mồm thừa nhận nói lúc nó chạy đến bờ sông đã thấy Linh Linh hôn mê ở bên bờ, Đại Nha còn giãy dụa ở trong nước."
Trương Hiểu Nga dĩ nhiên không nhận, nói: "Đứa bé kia nhất định là bị Điền Đại Nha đe dọa rồi cho nên mới nói bậy. Đội trưởng, cứu người nhất định là Niệm Thu nhà tôi."
Lời vừa dứt, thím Hoa lập tức nói: "Hôm qua tôi nghe người ta nói Niệm Thu nhà cô cứu Linh Linh tôi đã cảm thấy không đúng lắm. Niệm Thu nhà cô mỗi ngày cơm ăn không đủ no, gầy đến nỗi gió thổi cũng ngã, nó làm gì có sức lực lớn đến mức có thể cứu Linh Linh từ dưới nước sâu lên?"
Người tuổi lớn nên kiến thức cũng nhiều hơn, hôm qua bà đã cảm thấy chuyện này có nội tình, chỉ là bà thường ngày đều quan niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên chỉ nghĩ trong đầu chứ không lắm miệng. Bây giờ tất cả đã rõ thì không ngại bán cho nhà Điền Đại Lâm chút ý tốt.
Mọi người nghe nói như vậy cũng đều cảm thấy đúng, thím Cẩn cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng rồi đúng rồi, Niệm Thu nhà bà chân bước cũng run, làm sao có thể cứu Linh Linh còn nặng hơn mình lên được?"
Điền Linh Linh tuy là vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng ăn ngon môi hồng răng trắng, trái lại Bành Niệm Thu ăn kém còn thấp bé gầy yếu. Đừng nói cứu người từ trong nước lên, ngay cả đứng trên mặt đất cũng chưa chắc vác người lên được.
Trương Hiểu Nga thấy không đúng, tức giận hô: "Chính là Niệm Thu nhà tôi cứu, các người chớ bị ả đàn bà chanh chua Lý Quế Hoa này lừa bịp."
Bành Đại Đầu lúc này cũng tới, hắn nhìn về phía Lý Quế Hoa hung ác nói: "Lý Quế Hoa, nhà bà vì lễ hỏi ép con gái nhảy sống, giờ lại muốn bức tử Niệm Thu nhà tôi, tôi muốn đi tố cáo các người để công an bắt các người đi diễu phố thị chúng."
Lời này vừa dứt tất cả mọi người nhìn về phía vợ chồng hai người.
Hôm qua tất cả mọi người nói Điền Đại Nha nhảy sông tự sát, vợ chồng hai người tin là thật bị người trào phúng cũng không dám phản bác, lúc đó chính là sợ bị người tố cáo bắt đi ngồi tù hoặc là đi nông trường cải tạo. Nhưng bây giờ vợ chồng hai người lại không có chút nào sợ.
Điền Đại Lâm mặt âm trầm nói: "Con gái ông không chỉ có gạt người nói nó cứu Linh Linh, còn nói xấu Đại Nha nhà tôi nhảy sống tự tử, công an tới cũng là bắt nó."
Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga nhận định Bành Niệm Thu ở nhà Điền Xuân nói vậy đều là bị Điền Đại Nha dọa cho hồ ngôn loạn ngữ, Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa tất nhiên không nhận. Hai bên ầm ĩ với nhau, nếu không phải người trong thôn ngăn lại muốn đánh nhau.
Đội trường Điền nói trừ công điểm cũng không hiệu quả, vợ chồng hai người Bành Đại Đầu một mực cho là Bành Niệm Thu người. Chủ yếu là lợi ích quá lớn, hôm nay là kẹo sữa đại bạch thỏ cùng mạch nha còn có một miếng thịt lớn như vậy, về sau khẳng định còn có thứ tốt khác nữa. Cho nên người cứu Điền Linh Linh nhất định phải là Niệm Thu nhà họ.
Thấy vợ chồng hai người nói sao cũng không thông, đội trường Điền cũng không nhịn được nói đề nghị lúc trước Điền Thiều nói ra: "Nếu vợ chồng cậu đã chắc chắn Niệm Thu cứu người, vậy được, để Niệm Thu ngay trước mặt chúng ta lại cứu một lần nữa."
Bành Đại Đầu không rõ: "Tức là thế nào."
Đội trường Điền giải thích xong, Bành Đại Đầu đáp ứng ngay: "Điền Đại Lâm, Lý Quế Hoa, đến lúc đó trợn to mắt chó của các ngươi xem Niệm Thu nhà tôi là cứu người thế nào."
Lý Quế Hoa không vui: "Đội trưởng, Bành Niệm Thu đều thừa nhận không phải nó cứu vậy còn làm cái này làm gì."
Đây không phải là cởi quần đánh rắm lắm làm điều thừa à!
Đội trường Điền nói: "Đây là ý của Đại Nha."
Thấy vợ còn muốn nói nữa, Điền Đại Lâm lôi kéo bà nhẹ giọng nói: "Nếu như Bành Niệm Thu không thể cứu người lên, về sau cũng sẽ không có ai chửi chúng ta bán con gái nữa."
Hiện tại hai bên bên nào cũng cho là mình phải, Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga cắn chết là Bành Niệm Thu cứu người, việc này cũng không thể cấm những người khác tự khoe.
Lý Quế Hoa lo lắng nói: "Vạn nhất lỡ như con nhóc đó cứu được người lên thì sao?"
"Không cứu được." Tay chân lèo khèo sao có thể cứu được Điền Linh Linh còn nặng hơn nó lên. Cũng do ông không ngờ tới Bành Niệm Thu ác độc như vậy, không chỉ mạo danh cướp công còn bịa đặt. Trước đây còn cảm thấy thương cảm con bé này, giờ xem ra xấu xa cùng một dạng như Trương Hiểu Nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.