[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập
Chương 18: Đến Nhà Nói Lời Cảm Tạ
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
03/10/2023
Biết rõ tiền căn hậu quả, Điền Kiến Nhạc có chút vô cùng kinh ngạc: "Ý em là buổi trưa Đại Nha tới cửa nói chuyện này, còn đề nghị để Bành Niệm Thu xuống nước cứu người chứng thực cô ta dối trá?"
Điền Linh Linh gật đầu nói: "Đúng vậy! Em cũng thật bất ngờ. Trước đây Đại Nha thấy chúng ta còn không dám ngẩng đầu nói chuyện, lần này tới cửa không chỉ báo chân tướng thiếu chút nữa còn cãi nhau với anh Năm."
Điền Kiến Nghiệp không vui, ngước đầu nói: "Cái gì mà suýt chút nữa cãi nhau với anh? Rõ ràng là cô ta châm chọc khiêu khích."
Nhớ tới chuyện buổi trưa trong lòng hắn liền khó chịu. Lại khinh bỉ hắn? Cô ta lấy đâu ra tư cách khinh bỉ mình.
Điền Kiến Nhạc hiểu quá rõ tính em trai mình, nói thẳng ra đầu óc vì thế chịu không ít thua thiệt. Chỉ là trong ấn tượng của hắn Đại Nha là cô gái thành thật, mới qua một thời gian không nghĩ biến hoá lớn như vậy.
"Anh Năm, là anh trào phúng người ta trước nói Đại Nha tới lừa gạt đồ."
Mã Đông Hương thấy song bào thai lại tranh cãi, rất là nhức đầu nói: "Mấy đứa chớ ồn ào. Kiến Nhạc, con nói mẹ nên chuẩn bị lễ gì? Mạch nha cùng kẹo sữa hôm qua mang về đều đưa cho Bành gia rồi. Lễ nhà Đại Lâm khẳng định không thể ít hơn những thứ đó, nếu không...sẽ bị Lý Quế Hoa nói móc."
Điền Kiến Nhạc cảm thấy đây căn bản không phải việc gì khó, vừa cười vừa nói: "Đại Nha không phải sắp xuất giá sao? Mẹ, ngày mai mẹ lên thị trấn với con mua cho cô ấy chăn giường cùng mấy vật dụng kết hôn gì đó là được rồi."
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người không nói.
Nhìn bầu không khí không đúng, Điền Kiến Nhạc hỏi: "Làm sao vậy? Nếu như cảm thấy còn chưa đủ, đến lúc lấy chồng lại thêm bao lì xì."
Điền Xuân cầm lấy tẩu hút thuốc rít hai cái, nhẹ giọng nói: "Đại Nha từ hôn rồi, nha đầu Bành gia kia nói Đại Nha ngã xuống sông tự sát, Đại Lâm cùng vợ hắn tin là thật đi ngay Sử gia từ hôn."
Chị dâu cả Điền nói bổ sung: "Sử cán bộ không muốn lui hôn còn tới nhà khuyên Đại Nha, kết quả bị đánh đầu rơi máu chảy. Kiến Nhạc, hôm nay cô ta tới cửa còn nói rất nhiều, ý kia rõ ràng là muốn trên chúng ta. Kiến Nhạc, em về sau tránh xa cô ta chút."
Lão Ngũ qua hai tháng phải đi học đại học, lão Tứ không ở nhà, chỉ lão Tam còn không kết hôn. Chị dâu cả Điền muốn cho em họ nhà mình gả cho Điền Kiến Nhạc, cho nên tương đối mẫn cảm.
Điền Kiến Nhạc kỳ quái hỏi: "Đại Nha không muốn, từ hôn là được, vì sao còn muốn đánh người?"
Mã Đông Hương ngược lại đồng ý quan điểm con dâu cả, nói: "Lúc đó ở nhà ở bọn họ, tình huống cụ thể thế nào người bên ngoài không biết. Có điều là Đại Nha từ hôn về sau đoán rất khó tìm được việc hôn nhân tốt, bây giờ con còn chưa kết hôn quả thực nên tránh một chút."
Mấy năm này tìm cho con trai nhiều người, đáng tiếc Điền Kiến Nhạc ánh mắt cao chưa từng chọn trúng, làm cho vợ chồng bọn họ lo lắng không được.
Điền Kiến Nhạc thấy mọi người suy nghĩ nhiều qua, chỉ là tất cả mọi người ở đây cũng không tiện nhiều lời: "Cha, mẹ, việc này cần làm càng sớm càng tốt, chúng ta sẽ đi nhà chú Đại Lâm ngay bây giờ!"
"Vậy tặng cái gì?"
Điền Kiến Nhạc nói: "Lần trước không phải con mang một ít hàng hải sản trở về sao? Lấy một ít, lại thêm một bao kẹo sữa. Hiện tại chủ yếu là tới nói cảm ơn, đồ đạc là thứ yếu."
Những vật này khẳng định không đủ, lần sau bổ sung thêm là được rồi.
Mã Đông Hương không vui nói: "Con như vậy nuôi lớn khẩu vị bọn họ, sau này phiền toái không ngừng."
Điền Kiến Nhạc rất không cao hứng, hỏi ngược lại: "Vậy cô gái kia làm sao bây giờ, không đi cảm ơn?"
Mã Đông Hương không phản đối nữa.
Lúc vợ chồng Điền Xuân mang theo anh em hai người tới cửa, Điền Thiều vẫn còn đang dạy ba người em gái biết chữ. Nghe được giọng Điền Linh Linh, Tứ Nha vui sướng suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Chị, là chị Linh Linh. Chị, để em đi mở cửa c thím ho chị Linh Linh."
Điền Linh Linh vào cửa thấy chị em ba người đều ngồi chồm hổm dưới đất, tò mò hỏi: "Đại Nha, các cô đang làm gì đó?"
"Nhàn rỗi buồn chán dạy mấy đứa biết vài chữ."
Điền Linh Linh ngồi xổm xuống, nhìn chữ viết Điền Thiều vô cùng kinh ngạc: "Đại Nha, chữ viết của cô thật tốt."
Điền Thiều cười. Cô sáu tuổi bắt đầu theo lão gia tử luyện chữ, vẫn luyện đến cao trung bận quá mới dừng lại. Bởi vì luyện chữ không có thời gian chơi đùa, khi còn bé oán hận rất lớn, chỉ là sau lại thật ra rất cảm kích lão gia tử dốc lòng dạy dỗ.
Vào nhà nhìn thấy vợ chồng Điền Đại Lâm, Điền Kiến Nhạc vẻ mặt xin lỗi nói: "Chú Đại Lâm, thím Quế Hoa, thực sự là xin lỗi bây giờ mới tới cửa nói lời cảm ơn."
Lý Quế Hoa lần này khá bỏ ra, đốt chút đèn dầu trong phòng.
Điền Đại Lâm khoát tay một cái nói: "Làm sao có thể trách mọi người? Là con nhóc Bành gia kia gan quá lớn rồi, loại dối gạt này cũng làm được. Cũng may hiện tại chân tướng rõ ràng, nhà chúng ta và Đại Nha cũng rửa trong sạch rồi."
Chủ yếu là hôn sự này với Sử gia, trong lòng bọn họ chột dạ cảm thấy có lỗi với con gái, nếu không...
Mã Đông Hương nghe nói vậy, vừa cười vừa nói: "Đại Lâm huynh đệ nói đúng, con nhóc kia thoạt nhìn đàng hoàng, ai nghĩ được lại độc ác như thế? Không chỉ nói dối, còn nói xấu Đại Nha."
May mà chuyện này đã điều tra xong, nếu không...để cô ta tiếp cận con gái bà còn không biết xảy ra chuyện gì.
Điền Linh Linh lôi kéo tay Điền Thiều, cảm kích nói: "Đại Nha, cám ơn cô. Nếu không phải cô, tôi sẽ mất mạng. Đại Nha, về sau cô chính là chị em tốt của tôi, chỉ cần tôi có gì tuyệt sẽ không thiếu của cô."
Mã Đông Hương nhảy dựng trong lòng, con nhóc kia nói bậy cái gì vậy.
Điền Thiều hoàn toàn không để lời này trong lòng, lời hay ai không biết nói, cô muốn là chỗ tốt chân chân thực thực: "Linh Linh, về sau cô là người thành phố, tôi là thôn cô nông thôn không xứng làm chị em với cô."
Nguyên thân đại danh là Điền Linh Linh, toàn bộ thôn không có mấy người biết chuyện này. Hơn nữa trước đây Điền Linh Linh cùng Điền Kiến Nghiệp thấy nguyên chủ bắt chuyện cũng không đáp lại. Rất rõ ràng, ở trong lòng Điền Linh Linh, Đại Nha và cô ta không phải người cùng một đẳng cấp.
Điền Linh Linh lúng túng không biết nên nói làm sao nữa.
Điền Kiến Nhạc lại cảm thấy Điền Thiều có ý riêng, trong lòng hắn khẽ động, hỏi: "Đại Nha, tôi ta nhớ cô lấy được bằng sơ trung đúng không?"
"Đúng vậy, hai năm trước lấy được bằng sơ trung: "Chỉ là trong nhà không có quan hệ, có cái văn bằng này cũng chỉ là danh tiếng êm tai."
Điền Kiến Nhạc vừa vặn nắm được tin tức, nói: "Mấy ngày trước tôi nghe bạn bè nói, thầy giáo Hứa tiểu học công xã chúng ta phải về thành. Cô ấy đi trường học thiếu giáo viên, công xã sẽ phải cử thêm giáo viên, chỉ là phải tham gia sát hạch."
Thầy giáo Hứa này vì cảm kích xuống nông thôn, bây giờ có thể trở về thành chắc chắn sẽ không lưu lại.
Lý Quế Hoa mừng rỡ, hỏi: "Ý của cậu là, Đại Nha nhà tôi có thể đi tiểu học công xã làm lão sư?"
Điền Kiến Nhạc cũng không có bảo đảm, chỉ nói: "Bạn của tôi nói thông báo tuyển dụng phải là bằng cấp sơ trung trở lên, Đại Nha vừa lúc phù hợp. Chẳng qua việc này còn không có xác định, tôi cần phải đi hỏi thăm."
Bạn hắn cố ý nói chuyện này, cũng là bởi vì Điền Linh Linh năm nay tốt nghiệp trung học muốn tìm việc làm.
Cho bao nhiêu thứ cũng không bằng có một công việc, Lý Quế Hoa cảm thấy Điền Kiến Nhạc rất tốt: "Kiến Nhạc, việc này liền làm phiền cậu. Nếu Đại Nha chúng tôi thật có thể đi trường học dạy học, vậy cậu chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi."
Điền Đại Lâm cũng rất kích động, làm lão sư là có thể thoát ly nông thôn không cần phải chịu cuộc sống nghèo đói ăn đói mặc.
Điền Linh Linh gật đầu nói: "Đúng vậy! Em cũng thật bất ngờ. Trước đây Đại Nha thấy chúng ta còn không dám ngẩng đầu nói chuyện, lần này tới cửa không chỉ báo chân tướng thiếu chút nữa còn cãi nhau với anh Năm."
Điền Kiến Nghiệp không vui, ngước đầu nói: "Cái gì mà suýt chút nữa cãi nhau với anh? Rõ ràng là cô ta châm chọc khiêu khích."
Nhớ tới chuyện buổi trưa trong lòng hắn liền khó chịu. Lại khinh bỉ hắn? Cô ta lấy đâu ra tư cách khinh bỉ mình.
Điền Kiến Nhạc hiểu quá rõ tính em trai mình, nói thẳng ra đầu óc vì thế chịu không ít thua thiệt. Chỉ là trong ấn tượng của hắn Đại Nha là cô gái thành thật, mới qua một thời gian không nghĩ biến hoá lớn như vậy.
"Anh Năm, là anh trào phúng người ta trước nói Đại Nha tới lừa gạt đồ."
Mã Đông Hương thấy song bào thai lại tranh cãi, rất là nhức đầu nói: "Mấy đứa chớ ồn ào. Kiến Nhạc, con nói mẹ nên chuẩn bị lễ gì? Mạch nha cùng kẹo sữa hôm qua mang về đều đưa cho Bành gia rồi. Lễ nhà Đại Lâm khẳng định không thể ít hơn những thứ đó, nếu không...sẽ bị Lý Quế Hoa nói móc."
Điền Kiến Nhạc cảm thấy đây căn bản không phải việc gì khó, vừa cười vừa nói: "Đại Nha không phải sắp xuất giá sao? Mẹ, ngày mai mẹ lên thị trấn với con mua cho cô ấy chăn giường cùng mấy vật dụng kết hôn gì đó là được rồi."
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người không nói.
Nhìn bầu không khí không đúng, Điền Kiến Nhạc hỏi: "Làm sao vậy? Nếu như cảm thấy còn chưa đủ, đến lúc lấy chồng lại thêm bao lì xì."
Điền Xuân cầm lấy tẩu hút thuốc rít hai cái, nhẹ giọng nói: "Đại Nha từ hôn rồi, nha đầu Bành gia kia nói Đại Nha ngã xuống sông tự sát, Đại Lâm cùng vợ hắn tin là thật đi ngay Sử gia từ hôn."
Chị dâu cả Điền nói bổ sung: "Sử cán bộ không muốn lui hôn còn tới nhà khuyên Đại Nha, kết quả bị đánh đầu rơi máu chảy. Kiến Nhạc, hôm nay cô ta tới cửa còn nói rất nhiều, ý kia rõ ràng là muốn trên chúng ta. Kiến Nhạc, em về sau tránh xa cô ta chút."
Lão Ngũ qua hai tháng phải đi học đại học, lão Tứ không ở nhà, chỉ lão Tam còn không kết hôn. Chị dâu cả Điền muốn cho em họ nhà mình gả cho Điền Kiến Nhạc, cho nên tương đối mẫn cảm.
Điền Kiến Nhạc kỳ quái hỏi: "Đại Nha không muốn, từ hôn là được, vì sao còn muốn đánh người?"
Mã Đông Hương ngược lại đồng ý quan điểm con dâu cả, nói: "Lúc đó ở nhà ở bọn họ, tình huống cụ thể thế nào người bên ngoài không biết. Có điều là Đại Nha từ hôn về sau đoán rất khó tìm được việc hôn nhân tốt, bây giờ con còn chưa kết hôn quả thực nên tránh một chút."
Mấy năm này tìm cho con trai nhiều người, đáng tiếc Điền Kiến Nhạc ánh mắt cao chưa từng chọn trúng, làm cho vợ chồng bọn họ lo lắng không được.
Điền Kiến Nhạc thấy mọi người suy nghĩ nhiều qua, chỉ là tất cả mọi người ở đây cũng không tiện nhiều lời: "Cha, mẹ, việc này cần làm càng sớm càng tốt, chúng ta sẽ đi nhà chú Đại Lâm ngay bây giờ!"
"Vậy tặng cái gì?"
Điền Kiến Nhạc nói: "Lần trước không phải con mang một ít hàng hải sản trở về sao? Lấy một ít, lại thêm một bao kẹo sữa. Hiện tại chủ yếu là tới nói cảm ơn, đồ đạc là thứ yếu."
Những vật này khẳng định không đủ, lần sau bổ sung thêm là được rồi.
Mã Đông Hương không vui nói: "Con như vậy nuôi lớn khẩu vị bọn họ, sau này phiền toái không ngừng."
Điền Kiến Nhạc rất không cao hứng, hỏi ngược lại: "Vậy cô gái kia làm sao bây giờ, không đi cảm ơn?"
Mã Đông Hương không phản đối nữa.
Lúc vợ chồng Điền Xuân mang theo anh em hai người tới cửa, Điền Thiều vẫn còn đang dạy ba người em gái biết chữ. Nghe được giọng Điền Linh Linh, Tứ Nha vui sướng suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Chị, là chị Linh Linh. Chị, để em đi mở cửa c thím ho chị Linh Linh."
Điền Linh Linh vào cửa thấy chị em ba người đều ngồi chồm hổm dưới đất, tò mò hỏi: "Đại Nha, các cô đang làm gì đó?"
"Nhàn rỗi buồn chán dạy mấy đứa biết vài chữ."
Điền Linh Linh ngồi xổm xuống, nhìn chữ viết Điền Thiều vô cùng kinh ngạc: "Đại Nha, chữ viết của cô thật tốt."
Điền Thiều cười. Cô sáu tuổi bắt đầu theo lão gia tử luyện chữ, vẫn luyện đến cao trung bận quá mới dừng lại. Bởi vì luyện chữ không có thời gian chơi đùa, khi còn bé oán hận rất lớn, chỉ là sau lại thật ra rất cảm kích lão gia tử dốc lòng dạy dỗ.
Vào nhà nhìn thấy vợ chồng Điền Đại Lâm, Điền Kiến Nhạc vẻ mặt xin lỗi nói: "Chú Đại Lâm, thím Quế Hoa, thực sự là xin lỗi bây giờ mới tới cửa nói lời cảm ơn."
Lý Quế Hoa lần này khá bỏ ra, đốt chút đèn dầu trong phòng.
Điền Đại Lâm khoát tay một cái nói: "Làm sao có thể trách mọi người? Là con nhóc Bành gia kia gan quá lớn rồi, loại dối gạt này cũng làm được. Cũng may hiện tại chân tướng rõ ràng, nhà chúng ta và Đại Nha cũng rửa trong sạch rồi."
Chủ yếu là hôn sự này với Sử gia, trong lòng bọn họ chột dạ cảm thấy có lỗi với con gái, nếu không...
Mã Đông Hương nghe nói vậy, vừa cười vừa nói: "Đại Lâm huynh đệ nói đúng, con nhóc kia thoạt nhìn đàng hoàng, ai nghĩ được lại độc ác như thế? Không chỉ nói dối, còn nói xấu Đại Nha."
May mà chuyện này đã điều tra xong, nếu không...để cô ta tiếp cận con gái bà còn không biết xảy ra chuyện gì.
Điền Linh Linh lôi kéo tay Điền Thiều, cảm kích nói: "Đại Nha, cám ơn cô. Nếu không phải cô, tôi sẽ mất mạng. Đại Nha, về sau cô chính là chị em tốt của tôi, chỉ cần tôi có gì tuyệt sẽ không thiếu của cô."
Mã Đông Hương nhảy dựng trong lòng, con nhóc kia nói bậy cái gì vậy.
Điền Thiều hoàn toàn không để lời này trong lòng, lời hay ai không biết nói, cô muốn là chỗ tốt chân chân thực thực: "Linh Linh, về sau cô là người thành phố, tôi là thôn cô nông thôn không xứng làm chị em với cô."
Nguyên thân đại danh là Điền Linh Linh, toàn bộ thôn không có mấy người biết chuyện này. Hơn nữa trước đây Điền Linh Linh cùng Điền Kiến Nghiệp thấy nguyên chủ bắt chuyện cũng không đáp lại. Rất rõ ràng, ở trong lòng Điền Linh Linh, Đại Nha và cô ta không phải người cùng một đẳng cấp.
Điền Linh Linh lúng túng không biết nên nói làm sao nữa.
Điền Kiến Nhạc lại cảm thấy Điền Thiều có ý riêng, trong lòng hắn khẽ động, hỏi: "Đại Nha, tôi ta nhớ cô lấy được bằng sơ trung đúng không?"
"Đúng vậy, hai năm trước lấy được bằng sơ trung: "Chỉ là trong nhà không có quan hệ, có cái văn bằng này cũng chỉ là danh tiếng êm tai."
Điền Kiến Nhạc vừa vặn nắm được tin tức, nói: "Mấy ngày trước tôi nghe bạn bè nói, thầy giáo Hứa tiểu học công xã chúng ta phải về thành. Cô ấy đi trường học thiếu giáo viên, công xã sẽ phải cử thêm giáo viên, chỉ là phải tham gia sát hạch."
Thầy giáo Hứa này vì cảm kích xuống nông thôn, bây giờ có thể trở về thành chắc chắn sẽ không lưu lại.
Lý Quế Hoa mừng rỡ, hỏi: "Ý của cậu là, Đại Nha nhà tôi có thể đi tiểu học công xã làm lão sư?"
Điền Kiến Nhạc cũng không có bảo đảm, chỉ nói: "Bạn của tôi nói thông báo tuyển dụng phải là bằng cấp sơ trung trở lên, Đại Nha vừa lúc phù hợp. Chẳng qua việc này còn không có xác định, tôi cần phải đi hỏi thăm."
Bạn hắn cố ý nói chuyện này, cũng là bởi vì Điền Linh Linh năm nay tốt nghiệp trung học muốn tìm việc làm.
Cho bao nhiêu thứ cũng không bằng có một công việc, Lý Quế Hoa cảm thấy Điền Kiến Nhạc rất tốt: "Kiến Nhạc, việc này liền làm phiền cậu. Nếu Đại Nha chúng tôi thật có thể đi trường học dạy học, vậy cậu chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi."
Điền Đại Lâm cũng rất kích động, làm lão sư là có thể thoát ly nông thôn không cần phải chịu cuộc sống nghèo đói ăn đói mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.