[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập
Chương 5: Từ Hôn (1)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
09/09/2023
Cát Hồng Hoa nghe đến lừa hôn kinh ngạc nói: "Không phải nhà họ Sử cho 360 đồng lễ hỏi sao, thế nào lại là lừa hôn được?"
Bởi vì vợ chồng Điền Đại Lâm nhận được lễ hỏi đã trả nợ cho đội nên việc này người trong thôn đều biết, cũng vì vậy có người nói rằng vợ chồng 2 người bán con gái.
Điền Thiều nói: "Lúc đầu hắn nói cho 360 đồng lễ hỏi, cha mẹ cháu cũng không bằng lòng hôn sự này. Sau hắn lừa gạt cha mẹ cháu nói đã tìm xong cho cháu công việc chỉ chờ gả qua sẽ đi làm, lúc này cha mẹ cháu mới đồng ý."
Đội trường Điền nhìn về phía vợ chồng Điền Đại Lâm hỏi: "Đại Nha nói đều là thật?"
Trước ông còn kỳ quái Điền Đại Lâm và Lý Quế Hoa luôn thương yêu Đại Nha, sao lại vì 360 đồng lễ hỏi đem Đại Nha gả cho người đàn ông như vậy. Nhưng nếu là có công việc thì cũng hiểu được.
Hai người gật đầu, Lý Quế Hoa càng đỏ vành mắt nói: "Phải, tôi cùng cha xấp nhỏ nghĩ Đại Nha có công việc về sau có thể sống cuộc sống tốt liền đáp ứng."
Đội trường Điền hiểu được hỏi: "Ý của cháu là chuyện công việc là giả?"
Thấy cô gật đầu, đội trường Điền lại hỏi: "Nói xấu huỷ hoại danh tiếng là thế nào?"
Điền Thiều dùng sức véo bản thân, đau đến nước mắt ào ào rơi xuống. Cô vừa rơi nước mắt vừa nói: "Cha mẹ cháu muốn đi từ hôn, hắn không muốn huỷ liền nói xấu cháu và hắn có quan hệ vợ chồng. Cha mẹ cháu tưởng rằng hắn nói thật nên cũng không dám từ hôn nữa. Hắn đi theo là muốn uỷ hiếp cháu gả cho hắn, nếu không... sẽ để người bên ngoài đều biết cháu thất thân cho hắn, là giày rách. Cháu tức giận mất lý trí cầm bình gốm đập đầu hắn còn đánh hắn một trận."
Sử Thiết Sinh nhìn về phía Điền Thiều mặt lộ vẻ vẻ hoảng sợ.
Trước hắn nói mình cùng Điền Đại Nha có gần gũi da thịt là dám chắc vợ chồng hai người không dám lộ ra, đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn gả con gái cho hắn. Lại không nghĩ rằng Điền Đại Nha vì không lấy hắn mặt mũi cũng không cần.
Lý Quế Hoa suýt chút nữa ngất đi, lời này làm sao có thể người ngoài nói chứ, cái này mà truyền ra ngoài làm sao sống nổi.
Cát Hồng Hoa nghe vậy không khỏi đánh giá Điền Thiều từ trên xuống dưới, chỉ là quan sát như vậy cũng không ảnh hưởng tới Điền Thiều chút nào.
Điền Thiều hừ lạnh nói: "Đội trưởng, cháu chỉ gặp hắn đúng 2 lần, cũng đều là gặp ở nhà, lúc đó Tam Nha cùng Ngũ Nha vẫn luôn bên cạnh cháu. Từ sau khi đính hôn cũng chưa gặp lại hắn, hắn nói như vậy chính là ép cháu phải gả."
Đội trường Điền rút quả cà nát trong miệng Sử Thiết Sinh ra hỏi: "Những lời Đại Nha nói đều là thật, cậu giả mượn danh nghĩa tìm công việc lừa nhà họ Lâm bọn họ bằng lòng hôn sự?"
Sử Thiết Sinh thề thốt phủ nhận: "Không đúng không đúng, chuyện công tác là thật, tôi đã tìm xong rồi, đợi cô ấy gả đến nhà tôi là có thể đi làm ngay."
Điền Thiều thấy hắn còn không hết hi vọng, giễu cợt nói: "Vậy anh nói xem anh tìm cho tôi công việc gì? Tôi nói là việc làm chính thức, đừng có cầm công việc tạm thời lúc nào cũng có thể bị đuổi việc ra lừa bịp."
Sử Thiết Sinh trong lòng giật mình, tại sao Điền Đại Nha lại hiểu những thứ này: "Bất kể người nào vào nhà máy đều phải bắt đầu từ việc tạm thời đi lên."
Hắn cho là chắc chắn Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa kiến thức nông cạn không hiểu chuyện bên ngoài, lúc này mới cầm việc làm dỗ bọn họ. Đợi người gả đến gạo nấu thành cơm thì không sợ náo loạn nữa, lại không nghĩ rằng còn 3 ngày nữa đám cưới lại phát sinh biến cố.
Đội trường Điền hỏi thẳng: "Cậu cứ nói thẳng là công việc gì, không cần nói những thứ râu ria đó."
Nếu như Sử Thiết Sinh làm ở nhà máy trong huyện thì ông còn lưu vài phần mặt mũi, nhưng hắn làm ở huyện bên cùng bọn họ không chút liên quan thì cũng không cần phải khách khí.
"Chính là, là vệ sinh viên trong xưởng."
Đội trường Điền cau mày nói: "Vệ sinh viên đều phải tới bệnh viên học tập, thông qua khảo hạch lại do bệnh viện phân tới mỗi địa phương. Đại Nha mặc dù biết chữ nhưng đối với vị thuốc và bệnh tật một chữ cũng không biết, làm sao có thể đi làm vệ sinh viên."
Sử Thiết Sinh nhanh chóng giải thích: "Không phải vệ sinh viên xem bệnh cho người ta, là, là nhân viên vệ sinh quét sân."
(*) Vệ sinh viên - 卫生员: là nhân viên y tế cơ sở trong quân có kiến thức cơ bản về y tế và sức khỏe cũng như kỹ năng điều dưỡng, cấp cứu khẩn cấp.
Công nhân làm vệ sinh bị nói thành vệ sinh viên, Điền Thiều suýt chút nữa mở miệng chửi tục.
Nông dân có thể tìm được việc làm công ăn lương là tổ tiên phù hộ, công việc không dám kén chọn. Có điều đội trưởng nhìn ra trong lòng hắn ta ẩn chứa ác ý, vì vậy tiếp tục hỏi: "Bao lâu có thể chuyển chính thức?"
Sử Thiết Sinh vẻ mặt cứng lại, mới nói: "Nửa năm."
Đội trường Điền không tin hắn nữa, cố ý nói: "Kiến Nhạc nhà tôi bình thường hay chạy lên Huyện chở hàng, vừa hay đúng dịp sẽ đi xem một chuyến. Nếu như nghe được cậu gạt tôi, tôi nhất định sẽ đi công an tố cáo cậu."
Sử Thiết Sinh nghe nghe vậy chảy mồ hôi lạnh. Hầm mỏ thực ra không có tuyển công nhân làm vệ sinh, chỉ có một vị trật khớp thắt lưng cần dưỡng nửa năm, đối phương muốn tìm một người thay vị trí nửa năm. Việc này không phải bí mật, chỉ cần đi hầm mỏ hỏi thăm là biết: "Đội trường Điền, tôi thật tâm muốn kết hôn nên phạm hồ đồ. Nhưng mà Đại Nha đã không thích thì quên đi, dưa hái xanh không ngọt, tôi đồng ý từ hôn."
Đội trường Điền cũng không muốn làm lớn chuyện, hỏi Điền Thiều: "Việc này cháu xem thế nào."
Điền Thiều không muốn, vẫn kiên trì muốn đưa hắn đi công an.
Nếu báo án thì công việc của hắn ta sẽ không giữ được, Sử Thiết Sinh rốt cục sợ: "Đại Nha, tôi bị mỡ heo che mắt, cô tạm tha tôi làn này đi!!! Chỉ cần cô bằng lòng không báo án, tôi có thể bồi thường."
Đội trường Điền cũng không muốn báo án làm lớn chuyện, thứ nhất truyền ra ngoài mặt ông cũng không sáng, thứ hai ông sợ Điền Thiều không gánh chịu được áp lực lời đồn nhảm lại sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Thấy Điền Thiều không muốn đổi giọng, ông cố ý gọi người nhà chính khuyên bảo.
Thái độ Điền Thiều rất kiên quyết, nói: "Đội trưởng không cần khuyên cháu nữa, cháu sẽ không đổi ý."
Đội trường Điền không nghĩ tới tính cô cứng rắn như thế, có điều như vậy cũng tốt, thế hệ sau có một người chống đỡ người khác cũng không dám ức hiếp cả nhà bọn họ: "Cháu cố ý muốn đưa hắn tới công an nhưng có suy tính qua tới chuyện sau này không?"
"Cháu không sợ bị người ta nói." Chỉ là vài câu chuyện linh tinh giết thời gian thôi? Thích thì cứ nói, ngược lại cô cũng không mất thêm khối thịt nào. Cộng thêm 2 năm nữa khôi phục kì thị đại học, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Đội trưởng lắc đầu nói: "Đại Nha, ông cụ nhà họ Sử lúc còn trẻ chính là tên lưu manh, ba anh em kia của hắn đều vô cùng hung hãn. Nếu cháu đưa Sử Thiết Sinh đi công an khiến hắn bị mất việc, đó chính là kết tử thù, nhà các cháu về sau đừng nghĩ trôi qua ngày lành."
"Cháu tha cho hắn cũng chưa chắc có ngày lành."
Đội trường Điền nói: "Hắn có công việc, trong lòng có kiêng kị tự nhiên không dám trả thù. Nhưng nếu cháu ồn ào khiến hắn mất việc, vua cũng thua thằng liều, cả nhà bọn họ sẽ cùng nhà cháu ăn thua đủ. Nhà cháu chỉ có một mình cha cháu là đàn ông, ngộ nhỡ gặp chuyện không may cả nhà cháu phải làm sao bây giờ?"
Lời này xem như là nói thẳng toẹt ra rồi.
Điền Thiều trầm mặc xuống, đi ra ngoài nói với Sử Thiết Sinh: "Không muốn tôi báo án cũng được, nhưng anh phải viết giấy thừa nhận lừa hôn và nói xấu thanh danh của tôi. Nếu không viết, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới công an ngay."
Có tờ giấy nhận tội này, dù cho trong lòng Sử Thiết Sinh có oán hận cũng không dám động thủ với nhà cô, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám. Còn về sau, nếu như cô ngay cả một tên Sử Thiết Sinh cũng không thu thập được thì uổng công sống nhiều năm như vậy.
Đội trường Điền nhìn Điền Thiều với cặp mắt khác xưa.
Vì bảo vệ công việc, dù cho Sử Thiết Sinh không vui cũng cắn răng viết giấy nhận lỗi, viết thành 2 bản sau đó ký tên ấn dấu tay của mình.
Đội trường Điền cùng Cát Hồng Hoa làm nhân chứng cũng ký tên phía trên.
Hai tờ giấy nhận lỗi, Điền Thiều giữ 1 tờ, một phần khác đưa cho đội trường Điền ngay trước mặt Sử Thiết Sinh, còn nói nếu cô xảy ra ngoài ý muốn sẻ đem tờ giấy nhận tội này giao cho công an. Đội trường Điền đáp ứng.
Sử Thiết Sinh vừa sốc vừa sợ hãi, hắn thật không nghĩ tới Điền Thiều hành sự lại lão luyện như vậy. Sớm biết cô lợi hại như thế, hắn ta tuyệt sẽ không tới cửa cầu hôn.
Bởi vì vợ chồng Điền Đại Lâm nhận được lễ hỏi đã trả nợ cho đội nên việc này người trong thôn đều biết, cũng vì vậy có người nói rằng vợ chồng 2 người bán con gái.
Điền Thiều nói: "Lúc đầu hắn nói cho 360 đồng lễ hỏi, cha mẹ cháu cũng không bằng lòng hôn sự này. Sau hắn lừa gạt cha mẹ cháu nói đã tìm xong cho cháu công việc chỉ chờ gả qua sẽ đi làm, lúc này cha mẹ cháu mới đồng ý."
Đội trường Điền nhìn về phía vợ chồng Điền Đại Lâm hỏi: "Đại Nha nói đều là thật?"
Trước ông còn kỳ quái Điền Đại Lâm và Lý Quế Hoa luôn thương yêu Đại Nha, sao lại vì 360 đồng lễ hỏi đem Đại Nha gả cho người đàn ông như vậy. Nhưng nếu là có công việc thì cũng hiểu được.
Hai người gật đầu, Lý Quế Hoa càng đỏ vành mắt nói: "Phải, tôi cùng cha xấp nhỏ nghĩ Đại Nha có công việc về sau có thể sống cuộc sống tốt liền đáp ứng."
Đội trường Điền hiểu được hỏi: "Ý của cháu là chuyện công việc là giả?"
Thấy cô gật đầu, đội trường Điền lại hỏi: "Nói xấu huỷ hoại danh tiếng là thế nào?"
Điền Thiều dùng sức véo bản thân, đau đến nước mắt ào ào rơi xuống. Cô vừa rơi nước mắt vừa nói: "Cha mẹ cháu muốn đi từ hôn, hắn không muốn huỷ liền nói xấu cháu và hắn có quan hệ vợ chồng. Cha mẹ cháu tưởng rằng hắn nói thật nên cũng không dám từ hôn nữa. Hắn đi theo là muốn uỷ hiếp cháu gả cho hắn, nếu không... sẽ để người bên ngoài đều biết cháu thất thân cho hắn, là giày rách. Cháu tức giận mất lý trí cầm bình gốm đập đầu hắn còn đánh hắn một trận."
Sử Thiết Sinh nhìn về phía Điền Thiều mặt lộ vẻ vẻ hoảng sợ.
Trước hắn nói mình cùng Điền Đại Nha có gần gũi da thịt là dám chắc vợ chồng hai người không dám lộ ra, đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn gả con gái cho hắn. Lại không nghĩ rằng Điền Đại Nha vì không lấy hắn mặt mũi cũng không cần.
Lý Quế Hoa suýt chút nữa ngất đi, lời này làm sao có thể người ngoài nói chứ, cái này mà truyền ra ngoài làm sao sống nổi.
Cát Hồng Hoa nghe vậy không khỏi đánh giá Điền Thiều từ trên xuống dưới, chỉ là quan sát như vậy cũng không ảnh hưởng tới Điền Thiều chút nào.
Điền Thiều hừ lạnh nói: "Đội trưởng, cháu chỉ gặp hắn đúng 2 lần, cũng đều là gặp ở nhà, lúc đó Tam Nha cùng Ngũ Nha vẫn luôn bên cạnh cháu. Từ sau khi đính hôn cũng chưa gặp lại hắn, hắn nói như vậy chính là ép cháu phải gả."
Đội trường Điền rút quả cà nát trong miệng Sử Thiết Sinh ra hỏi: "Những lời Đại Nha nói đều là thật, cậu giả mượn danh nghĩa tìm công việc lừa nhà họ Lâm bọn họ bằng lòng hôn sự?"
Sử Thiết Sinh thề thốt phủ nhận: "Không đúng không đúng, chuyện công tác là thật, tôi đã tìm xong rồi, đợi cô ấy gả đến nhà tôi là có thể đi làm ngay."
Điền Thiều thấy hắn còn không hết hi vọng, giễu cợt nói: "Vậy anh nói xem anh tìm cho tôi công việc gì? Tôi nói là việc làm chính thức, đừng có cầm công việc tạm thời lúc nào cũng có thể bị đuổi việc ra lừa bịp."
Sử Thiết Sinh trong lòng giật mình, tại sao Điền Đại Nha lại hiểu những thứ này: "Bất kể người nào vào nhà máy đều phải bắt đầu từ việc tạm thời đi lên."
Hắn cho là chắc chắn Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa kiến thức nông cạn không hiểu chuyện bên ngoài, lúc này mới cầm việc làm dỗ bọn họ. Đợi người gả đến gạo nấu thành cơm thì không sợ náo loạn nữa, lại không nghĩ rằng còn 3 ngày nữa đám cưới lại phát sinh biến cố.
Đội trường Điền hỏi thẳng: "Cậu cứ nói thẳng là công việc gì, không cần nói những thứ râu ria đó."
Nếu như Sử Thiết Sinh làm ở nhà máy trong huyện thì ông còn lưu vài phần mặt mũi, nhưng hắn làm ở huyện bên cùng bọn họ không chút liên quan thì cũng không cần phải khách khí.
"Chính là, là vệ sinh viên trong xưởng."
Đội trường Điền cau mày nói: "Vệ sinh viên đều phải tới bệnh viên học tập, thông qua khảo hạch lại do bệnh viện phân tới mỗi địa phương. Đại Nha mặc dù biết chữ nhưng đối với vị thuốc và bệnh tật một chữ cũng không biết, làm sao có thể đi làm vệ sinh viên."
Sử Thiết Sinh nhanh chóng giải thích: "Không phải vệ sinh viên xem bệnh cho người ta, là, là nhân viên vệ sinh quét sân."
(*) Vệ sinh viên - 卫生员: là nhân viên y tế cơ sở trong quân có kiến thức cơ bản về y tế và sức khỏe cũng như kỹ năng điều dưỡng, cấp cứu khẩn cấp.
Công nhân làm vệ sinh bị nói thành vệ sinh viên, Điền Thiều suýt chút nữa mở miệng chửi tục.
Nông dân có thể tìm được việc làm công ăn lương là tổ tiên phù hộ, công việc không dám kén chọn. Có điều đội trưởng nhìn ra trong lòng hắn ta ẩn chứa ác ý, vì vậy tiếp tục hỏi: "Bao lâu có thể chuyển chính thức?"
Sử Thiết Sinh vẻ mặt cứng lại, mới nói: "Nửa năm."
Đội trường Điền không tin hắn nữa, cố ý nói: "Kiến Nhạc nhà tôi bình thường hay chạy lên Huyện chở hàng, vừa hay đúng dịp sẽ đi xem một chuyến. Nếu như nghe được cậu gạt tôi, tôi nhất định sẽ đi công an tố cáo cậu."
Sử Thiết Sinh nghe nghe vậy chảy mồ hôi lạnh. Hầm mỏ thực ra không có tuyển công nhân làm vệ sinh, chỉ có một vị trật khớp thắt lưng cần dưỡng nửa năm, đối phương muốn tìm một người thay vị trí nửa năm. Việc này không phải bí mật, chỉ cần đi hầm mỏ hỏi thăm là biết: "Đội trường Điền, tôi thật tâm muốn kết hôn nên phạm hồ đồ. Nhưng mà Đại Nha đã không thích thì quên đi, dưa hái xanh không ngọt, tôi đồng ý từ hôn."
Đội trường Điền cũng không muốn làm lớn chuyện, hỏi Điền Thiều: "Việc này cháu xem thế nào."
Điền Thiều không muốn, vẫn kiên trì muốn đưa hắn đi công an.
Nếu báo án thì công việc của hắn ta sẽ không giữ được, Sử Thiết Sinh rốt cục sợ: "Đại Nha, tôi bị mỡ heo che mắt, cô tạm tha tôi làn này đi!!! Chỉ cần cô bằng lòng không báo án, tôi có thể bồi thường."
Đội trường Điền cũng không muốn báo án làm lớn chuyện, thứ nhất truyền ra ngoài mặt ông cũng không sáng, thứ hai ông sợ Điền Thiều không gánh chịu được áp lực lời đồn nhảm lại sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Thấy Điền Thiều không muốn đổi giọng, ông cố ý gọi người nhà chính khuyên bảo.
Thái độ Điền Thiều rất kiên quyết, nói: "Đội trưởng không cần khuyên cháu nữa, cháu sẽ không đổi ý."
Đội trường Điền không nghĩ tới tính cô cứng rắn như thế, có điều như vậy cũng tốt, thế hệ sau có một người chống đỡ người khác cũng không dám ức hiếp cả nhà bọn họ: "Cháu cố ý muốn đưa hắn tới công an nhưng có suy tính qua tới chuyện sau này không?"
"Cháu không sợ bị người ta nói." Chỉ là vài câu chuyện linh tinh giết thời gian thôi? Thích thì cứ nói, ngược lại cô cũng không mất thêm khối thịt nào. Cộng thêm 2 năm nữa khôi phục kì thị đại học, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Đội trưởng lắc đầu nói: "Đại Nha, ông cụ nhà họ Sử lúc còn trẻ chính là tên lưu manh, ba anh em kia của hắn đều vô cùng hung hãn. Nếu cháu đưa Sử Thiết Sinh đi công an khiến hắn bị mất việc, đó chính là kết tử thù, nhà các cháu về sau đừng nghĩ trôi qua ngày lành."
"Cháu tha cho hắn cũng chưa chắc có ngày lành."
Đội trường Điền nói: "Hắn có công việc, trong lòng có kiêng kị tự nhiên không dám trả thù. Nhưng nếu cháu ồn ào khiến hắn mất việc, vua cũng thua thằng liều, cả nhà bọn họ sẽ cùng nhà cháu ăn thua đủ. Nhà cháu chỉ có một mình cha cháu là đàn ông, ngộ nhỡ gặp chuyện không may cả nhà cháu phải làm sao bây giờ?"
Lời này xem như là nói thẳng toẹt ra rồi.
Điền Thiều trầm mặc xuống, đi ra ngoài nói với Sử Thiết Sinh: "Không muốn tôi báo án cũng được, nhưng anh phải viết giấy thừa nhận lừa hôn và nói xấu thanh danh của tôi. Nếu không viết, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới công an ngay."
Có tờ giấy nhận tội này, dù cho trong lòng Sử Thiết Sinh có oán hận cũng không dám động thủ với nhà cô, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám. Còn về sau, nếu như cô ngay cả một tên Sử Thiết Sinh cũng không thu thập được thì uổng công sống nhiều năm như vậy.
Đội trường Điền nhìn Điền Thiều với cặp mắt khác xưa.
Vì bảo vệ công việc, dù cho Sử Thiết Sinh không vui cũng cắn răng viết giấy nhận lỗi, viết thành 2 bản sau đó ký tên ấn dấu tay của mình.
Đội trường Điền cùng Cát Hồng Hoa làm nhân chứng cũng ký tên phía trên.
Hai tờ giấy nhận lỗi, Điền Thiều giữ 1 tờ, một phần khác đưa cho đội trường Điền ngay trước mặt Sử Thiết Sinh, còn nói nếu cô xảy ra ngoài ý muốn sẻ đem tờ giấy nhận tội này giao cho công an. Đội trường Điền đáp ứng.
Sử Thiết Sinh vừa sốc vừa sợ hãi, hắn thật không nghĩ tới Điền Thiều hành sự lại lão luyện như vậy. Sớm biết cô lợi hại như thế, hắn ta tuyệt sẽ không tới cửa cầu hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.