Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 15:
Nữ Vương Bất Tại Gia
23/02/2024
Cô tìm một nơi tương đối bằng phẳng, sạch sẽ rồi ngủ ngay tại chỗ.
Bởi vì kiếp trước xảy ra chuyện, lúc ngủ cô luôn cảnh giác, cho nên hiện giờ cô không sợ ngủ ở đây. Nếu xảy ra chuyện gì, cô có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.=
Cô cứ ngủ thoải mái như thế, khi tỉnh dậy lần nữa là vì bị đánh thức bởi một giọng nói, có người ở bên dưới hô to “Đồ ăn đến đây”.
Cô đứng dậy, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng, đám đông đang ùa về nơi cảnh sát đang phát đồ ăn cho mọi người, có bánh mì và bánh bao hấp. Sau khi đám người cướp được thức ăn liền ăn như hổ đói, có người còn lớn tiếng hét: “Đừng chen chúc, đừng chen chúc, ai cũng có phần”.
Diệp Thiên Hủy cũng có chút đói bụng, lợi dụng phía dưới hỗn loạn lẻn vào một quán điểm tâm sáng, lấy bánh bao và gà quay. Như thường lệ sau khi để lại 2 đô la Hồng Kông cho đối phương, cô trở về nơi nghỉ ngơi, ăn một bữa thịnh soạn.
Tiếp theo, cô bình yên ở lại đây chờ, khi đói thì ra ngoài tìm đồ ăn, khi buồn ngủ thì nằm xuống đất ngủ một lát.
Về phần thế giới tầng dưới, hai ngày sau đã xảy ra biến hóa lớn. Những người đó trước tiên bị đuổi đến một nơi, nói muốn đưa đi. Người dân địa phương phản đối kịch liệt, nghe nói có hơn một nửa dân số thành thị có huyết thống liên quan với bên kia, nên đương nhiên họ không muốn nhìn thấy cảnh này.
Nhưng hiển nhiên chính quyền địa phương đã hạ quyết tâm, thậm chí còn bắt đầu dùng dùi cui để đuổi họ đi.
Điều này đã gây ra sự phản đối thậm chí còn mạnh mẽ hơn từ người dân địa phương, một số người chính nghĩa đã đứng ra thành lập các tổ chức để cứu trợ những người đó, thậm chí còn tạo thành một bức tường người để chặn dùi cui cho những người đó.
Diệp Thiên Hủy nhìn một màn này, cô không hiểu vì sao những người kia vì sao lại làm như vậy, nhưng trong lòng có chút cảm động.
Có lẽ đây chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã..
Cô lại nghĩ đến cha ruột của mình, trong lòng có chút tò mò, nếu cô xuất hiện ở trước mặt ông, nói cho ông biết cô mới là con gái của ông, ông sẽ như thế nào? Liệu ông có tiếp tục nhận Diệp Văn Nhân đã nuôi nấng từ nhỏ là con gái hay không, hay ông ấy thích cô hơn?
Liệu ông có từ bỏ cô bởi vì kém cỏi tục tằng và không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Diệp không?
Cô phát hiện mình không thể nghĩ ra, cô còn chưa nhận thức đủ về rất nhiều chuyện ở thế giới này nên không còn cách nào khác ngoài việc ngừng suy nghĩ về nó.
Trong vài ngày tiếp theo, mọi chuyện càng ngày càng leo thang, một lượng lớn phương tiện truyền thông ập vào, phóng viên các báo và đài phát thanh đưa tin tất cả các vũ trường địa phương trong thành phố đều tự động đóng cửa, ngừng mọi hoạt động giải trí, thậm chí nhiều gia đình địa phương cũng ngừng làm việc và kéo đến để bảo vệ những người thiếu ăn thiếu mặc này. Ngay cả nơi Diệp Thiên Hủy đang ẩn náu, cũng có thể nghe thấy một số người dân địa phương vừa xem TV vừa lau nước mắt.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên hầu hết những người đó đều bị đuổi về như dự kiến. Vì vậy Diệp Thiên Hủy thấy được từng khuôn mặt tuyệt vọng, những người đó đang khóc lóc bất lực nhưng đành phải lên xe tải vận chuyển.
Khi từng chiếc xe tải chạy ra ngoài, người dân thành phố dọc đường liều mạng ném quần áo và thức ăn về phía xe tải, hy vọng có thể giúp được bọn họ.
Khi các xe tải chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai truyền đến đoàn xe.
Các cảnh sát đều kinh ngạc.
Diệp Thiên Hủy nhìn sang, chỉ thấy một đám người dân địa phương, lên tới hàng ngàn hàng vạn người, bọn họ tổ chức lao tới, hò hét tạo thành một bức tường người. Mọi người đứng giữa đường, dùng chính bản thân mình ngăn cản xe cộ lái đi.
Có người bắt đầu khóc, ai cũng la hét không thể đuổi bọn họ ra ngoài, thậm chí có người nằm giữa đường không đứng dậy. Giữa cảnh hỗn loạn tiếng khóc và tiếng còi báo động, các chiếc xe vận chuyển không thể không dừng lại.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, người trên xe vừa khóc vừa la hét không chịu rời đi, người dưới xe cũng tràn tới, đưa bọn họ ra khỏi xe và dẫn người trên xe rời đi. Cảnh sát đứng ngơ ngác ở đó, hoàn toàn không biết phải làm sao, cũng không dám tiến lên ngăn cản, thậm chí có một số cảnh sát đã lau nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bởi vì kiếp trước xảy ra chuyện, lúc ngủ cô luôn cảnh giác, cho nên hiện giờ cô không sợ ngủ ở đây. Nếu xảy ra chuyện gì, cô có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.=
Cô cứ ngủ thoải mái như thế, khi tỉnh dậy lần nữa là vì bị đánh thức bởi một giọng nói, có người ở bên dưới hô to “Đồ ăn đến đây”.
Cô đứng dậy, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng, đám đông đang ùa về nơi cảnh sát đang phát đồ ăn cho mọi người, có bánh mì và bánh bao hấp. Sau khi đám người cướp được thức ăn liền ăn như hổ đói, có người còn lớn tiếng hét: “Đừng chen chúc, đừng chen chúc, ai cũng có phần”.
Diệp Thiên Hủy cũng có chút đói bụng, lợi dụng phía dưới hỗn loạn lẻn vào một quán điểm tâm sáng, lấy bánh bao và gà quay. Như thường lệ sau khi để lại 2 đô la Hồng Kông cho đối phương, cô trở về nơi nghỉ ngơi, ăn một bữa thịnh soạn.
Tiếp theo, cô bình yên ở lại đây chờ, khi đói thì ra ngoài tìm đồ ăn, khi buồn ngủ thì nằm xuống đất ngủ một lát.
Về phần thế giới tầng dưới, hai ngày sau đã xảy ra biến hóa lớn. Những người đó trước tiên bị đuổi đến một nơi, nói muốn đưa đi. Người dân địa phương phản đối kịch liệt, nghe nói có hơn một nửa dân số thành thị có huyết thống liên quan với bên kia, nên đương nhiên họ không muốn nhìn thấy cảnh này.
Nhưng hiển nhiên chính quyền địa phương đã hạ quyết tâm, thậm chí còn bắt đầu dùng dùi cui để đuổi họ đi.
Điều này đã gây ra sự phản đối thậm chí còn mạnh mẽ hơn từ người dân địa phương, một số người chính nghĩa đã đứng ra thành lập các tổ chức để cứu trợ những người đó, thậm chí còn tạo thành một bức tường người để chặn dùi cui cho những người đó.
Diệp Thiên Hủy nhìn một màn này, cô không hiểu vì sao những người kia vì sao lại làm như vậy, nhưng trong lòng có chút cảm động.
Có lẽ đây chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã..
Cô lại nghĩ đến cha ruột của mình, trong lòng có chút tò mò, nếu cô xuất hiện ở trước mặt ông, nói cho ông biết cô mới là con gái của ông, ông sẽ như thế nào? Liệu ông có tiếp tục nhận Diệp Văn Nhân đã nuôi nấng từ nhỏ là con gái hay không, hay ông ấy thích cô hơn?
Liệu ông có từ bỏ cô bởi vì kém cỏi tục tằng và không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Diệp không?
Cô phát hiện mình không thể nghĩ ra, cô còn chưa nhận thức đủ về rất nhiều chuyện ở thế giới này nên không còn cách nào khác ngoài việc ngừng suy nghĩ về nó.
Trong vài ngày tiếp theo, mọi chuyện càng ngày càng leo thang, một lượng lớn phương tiện truyền thông ập vào, phóng viên các báo và đài phát thanh đưa tin tất cả các vũ trường địa phương trong thành phố đều tự động đóng cửa, ngừng mọi hoạt động giải trí, thậm chí nhiều gia đình địa phương cũng ngừng làm việc và kéo đến để bảo vệ những người thiếu ăn thiếu mặc này. Ngay cả nơi Diệp Thiên Hủy đang ẩn náu, cũng có thể nghe thấy một số người dân địa phương vừa xem TV vừa lau nước mắt.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên hầu hết những người đó đều bị đuổi về như dự kiến. Vì vậy Diệp Thiên Hủy thấy được từng khuôn mặt tuyệt vọng, những người đó đang khóc lóc bất lực nhưng đành phải lên xe tải vận chuyển.
Khi từng chiếc xe tải chạy ra ngoài, người dân thành phố dọc đường liều mạng ném quần áo và thức ăn về phía xe tải, hy vọng có thể giúp được bọn họ.
Khi các xe tải chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai truyền đến đoàn xe.
Các cảnh sát đều kinh ngạc.
Diệp Thiên Hủy nhìn sang, chỉ thấy một đám người dân địa phương, lên tới hàng ngàn hàng vạn người, bọn họ tổ chức lao tới, hò hét tạo thành một bức tường người. Mọi người đứng giữa đường, dùng chính bản thân mình ngăn cản xe cộ lái đi.
Có người bắt đầu khóc, ai cũng la hét không thể đuổi bọn họ ra ngoài, thậm chí có người nằm giữa đường không đứng dậy. Giữa cảnh hỗn loạn tiếng khóc và tiếng còi báo động, các chiếc xe vận chuyển không thể không dừng lại.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, người trên xe vừa khóc vừa la hét không chịu rời đi, người dưới xe cũng tràn tới, đưa bọn họ ra khỏi xe và dẫn người trên xe rời đi. Cảnh sát đứng ngơ ngác ở đó, hoàn toàn không biết phải làm sao, cũng không dám tiến lên ngăn cản, thậm chí có một số cảnh sát đã lau nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.