Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 28:
Nữ Vương Bất Tại Gia
03/03/2024
Cô nghĩ, người này không thể là “y” được, dù sao thì “y” cũng là một vị tôn quý tinh tế mà.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là nếu thật sự là “y”, cho dù “y” có mỉm cười khi nhìn thấy cô thì trong nụ cười đó nhất định phải có ẩn ý nào đấy, sau đó “y” sẽ hờ hững nói: “Diệp tướng quân, đã lâu không gặp."
Làm sao “y” có thể giả vờ như không biết cô, dù sao thì “y” cũng phải biết rất rõ, cho dù thời thế có thay đổi, cho dù triều đại quá khứ đã bị diệt vong từ lâu. Nhưng chỉ cần là “y”, chỉ cần “y” nói ra thân phận của cô, “y” có thể dễ dàng bắt cô làm con tin, để cho cô vẫn có thể thịt nát xương tan vì “y” như cũ.
Đây là ấn tượng sâu sắc khó phai của cả gia tộc, là lời dạy của bậc cha chú với cô từ khi còn nhỏ, là sứ mệnh mà cô không bao giờ có thể phản bội.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Rất tốt, điều này vô cùng tốt.
Bất kể người này có phải là “y” chuyển kiếp hay không, chỉ cần “y” không nhớ tới là được rồi, cô có thể giải thoát mình khỏi xiềng xích của quá khứ.
Vì thế cô làm cho bản có vẻ thoải mái hơn, giọng điệu tự nhiên nói: “Tôi quả thực là nhân viên ở đây, chẳng qua tôi mới đến đây được hai ngày thôi, bây giờ vẫn còn đang làm quen với công việc."
Sau đó, cô giả vờ khó hiểu nhìn chuồng ngựa ở đây: "Anh là ai? Anh quản lý ngựa ở đây à? "
Đôi mắt đen của người đàn ông tràn ngập nụ cười ôn hòa, anh nhìn bộ dáng ngây thơ và bối rối của cô rồi cười nói: "Cô không biết tôi ư?”
Diệp Thiên Hủy rất bình tĩnh: "Hở? Anh rất nổi tiếng sao?"
Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi họ Cố, tên tôi là Thời Chương.”
Họ Cố?
Đương nhiên, Thánh thượng không phải họ Cố, ngài ấy họ Thiên Gia.
Diệp Thiên Hủy: "Vậy thì sao? Anh làm gì?"
Người đàn ông nhướng mày cười khẽ: "Không phải cô cũng nên cho tôi biết tên sao? Nếu không thì thật không công bằng. "
Anh nhìn lướt qua quần áo của Diệp Thiên Hủy, sau đó nói: "Nếu không tôi sẽ hiểu lầm cô là trộm vặt trèo tường đó.”
Diệp Thiên Hủy trong lòng giật thót.
Bên dưới nụ cười có vẻ hiền lành của người đàn ông này, thực ra lại ẩn chứa một góc cạnh sắc bén, không thể coi thường.
Vì vậy cuối cùng cô cũng mỉm cười nói: "Xin chào anh Cố, tôi mới đến đây được hai ngày, còn đang trong giai đoạn làm quen, có nhiều điều chưa hiểu rõ lắm. Xin hãy thông cảm cho tôi."
Sau đó, cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, mỉm cười nói: “Tôi họ Diệp.”
Cô thấy rõ ràng, khi cô nói ra họ của mình, người đàn ông này không hề có phản ứng gì kỳ lạ.
Cô nói tiếp: "Tôi tên là Diệp Thiên Hủy. "
Cô nói rất chậm vì muốn nắm bắt rõ ràng phản ứng của người đàn ông khi nghe đến tên cô, chỉ là không có điều gì xảy ra cả, trong mắt anh hiện lên nụ cười điềm tĩnh và dịu dàng.
Cố Thời Chương ở một bên vẫn cười, ôn hòa nói: “Thì ra là cô Diệp, rất vui được gặp cô.”
Diệp Thiên Hủy ngước mắt cười nói: "Anh Cố, thật ra thì vừa rồi khi tôi gặp anh phản ứng có hơi lớn, là bởi vì tôi thấy anh rất quen, rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Cố Thời Chương ngạc nhiên nhướng mày: "Thật sao? Đối phương là bạn như thế nào? Dáng vẻ nhìn rất giống tôi ư? Tôi có may mắn được biết người đó không?"
Diệp Thiên Hủy nhìn vào mắt anh: "Anh ấy đã qua đời rồi.”
Cố Thời Chương có chút tiếc nuối nhún nhún vai: "Vậy thì tiếc quá, anh ấy nhất định là bạn rất thân với cô.”
Diệp Thiên Hủy nhìn phản ứng của anh, trong lòng càng ngày càng tin chắc, xem ra quả thực là không phải ngài ấy rồi.
Vì vậy, cô có chút thất vọng, có chút nhẹ nhõm, đương nhiên cũng thoải mái hơn.
Cố Thời Chương lúc này mới mỉm cười nói: "Vừa rồi cô là vì muốn nhìn Long Quang sao?”
Diệp Thiên Hủy: “Long Quang?”
Cố Thời Chương gật đầu: "Tôi tưởng cô thấy rồi chứ, con ngựa tôi vừa mới cho ăn chính là Long Quang đó, là một con ngựa rất tốt."
Diệp Thiên Hủy có chút hứng thú: "Tôi có thể đi xem một chút được không?”
Khóe môi Cố Thời Chương hiện lên một đường cong xinh đẹp, anh mỉm cười nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng, có chút thần bí nói: “Bình thường không được phép tùy tiện nhìn đâu, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô có thể xem trộm. Tôi đưa cô vào nhé?”
Diệp Thiên Hủy: "Được. "
Lập tức, Cố Thời Chương dẫn Diệp Thiên Hủy đến chuồng ngựa, khi bước vào chuồng ngựa, Diệp Thiên Hủy nhìn kỹ và phát hiện việc quản lý chuồng ngựa ở đây càng tỉ mỉ hơn.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là nếu thật sự là “y”, cho dù “y” có mỉm cười khi nhìn thấy cô thì trong nụ cười đó nhất định phải có ẩn ý nào đấy, sau đó “y” sẽ hờ hững nói: “Diệp tướng quân, đã lâu không gặp."
Làm sao “y” có thể giả vờ như không biết cô, dù sao thì “y” cũng phải biết rất rõ, cho dù thời thế có thay đổi, cho dù triều đại quá khứ đã bị diệt vong từ lâu. Nhưng chỉ cần là “y”, chỉ cần “y” nói ra thân phận của cô, “y” có thể dễ dàng bắt cô làm con tin, để cho cô vẫn có thể thịt nát xương tan vì “y” như cũ.
Đây là ấn tượng sâu sắc khó phai của cả gia tộc, là lời dạy của bậc cha chú với cô từ khi còn nhỏ, là sứ mệnh mà cô không bao giờ có thể phản bội.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Rất tốt, điều này vô cùng tốt.
Bất kể người này có phải là “y” chuyển kiếp hay không, chỉ cần “y” không nhớ tới là được rồi, cô có thể giải thoát mình khỏi xiềng xích của quá khứ.
Vì thế cô làm cho bản có vẻ thoải mái hơn, giọng điệu tự nhiên nói: “Tôi quả thực là nhân viên ở đây, chẳng qua tôi mới đến đây được hai ngày thôi, bây giờ vẫn còn đang làm quen với công việc."
Sau đó, cô giả vờ khó hiểu nhìn chuồng ngựa ở đây: "Anh là ai? Anh quản lý ngựa ở đây à? "
Đôi mắt đen của người đàn ông tràn ngập nụ cười ôn hòa, anh nhìn bộ dáng ngây thơ và bối rối của cô rồi cười nói: "Cô không biết tôi ư?”
Diệp Thiên Hủy rất bình tĩnh: "Hở? Anh rất nổi tiếng sao?"
Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi họ Cố, tên tôi là Thời Chương.”
Họ Cố?
Đương nhiên, Thánh thượng không phải họ Cố, ngài ấy họ Thiên Gia.
Diệp Thiên Hủy: "Vậy thì sao? Anh làm gì?"
Người đàn ông nhướng mày cười khẽ: "Không phải cô cũng nên cho tôi biết tên sao? Nếu không thì thật không công bằng. "
Anh nhìn lướt qua quần áo của Diệp Thiên Hủy, sau đó nói: "Nếu không tôi sẽ hiểu lầm cô là trộm vặt trèo tường đó.”
Diệp Thiên Hủy trong lòng giật thót.
Bên dưới nụ cười có vẻ hiền lành của người đàn ông này, thực ra lại ẩn chứa một góc cạnh sắc bén, không thể coi thường.
Vì vậy cuối cùng cô cũng mỉm cười nói: "Xin chào anh Cố, tôi mới đến đây được hai ngày, còn đang trong giai đoạn làm quen, có nhiều điều chưa hiểu rõ lắm. Xin hãy thông cảm cho tôi."
Sau đó, cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, mỉm cười nói: “Tôi họ Diệp.”
Cô thấy rõ ràng, khi cô nói ra họ của mình, người đàn ông này không hề có phản ứng gì kỳ lạ.
Cô nói tiếp: "Tôi tên là Diệp Thiên Hủy. "
Cô nói rất chậm vì muốn nắm bắt rõ ràng phản ứng của người đàn ông khi nghe đến tên cô, chỉ là không có điều gì xảy ra cả, trong mắt anh hiện lên nụ cười điềm tĩnh và dịu dàng.
Cố Thời Chương ở một bên vẫn cười, ôn hòa nói: “Thì ra là cô Diệp, rất vui được gặp cô.”
Diệp Thiên Hủy ngước mắt cười nói: "Anh Cố, thật ra thì vừa rồi khi tôi gặp anh phản ứng có hơi lớn, là bởi vì tôi thấy anh rất quen, rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Cố Thời Chương ngạc nhiên nhướng mày: "Thật sao? Đối phương là bạn như thế nào? Dáng vẻ nhìn rất giống tôi ư? Tôi có may mắn được biết người đó không?"
Diệp Thiên Hủy nhìn vào mắt anh: "Anh ấy đã qua đời rồi.”
Cố Thời Chương có chút tiếc nuối nhún nhún vai: "Vậy thì tiếc quá, anh ấy nhất định là bạn rất thân với cô.”
Diệp Thiên Hủy nhìn phản ứng của anh, trong lòng càng ngày càng tin chắc, xem ra quả thực là không phải ngài ấy rồi.
Vì vậy, cô có chút thất vọng, có chút nhẹ nhõm, đương nhiên cũng thoải mái hơn.
Cố Thời Chương lúc này mới mỉm cười nói: "Vừa rồi cô là vì muốn nhìn Long Quang sao?”
Diệp Thiên Hủy: “Long Quang?”
Cố Thời Chương gật đầu: "Tôi tưởng cô thấy rồi chứ, con ngựa tôi vừa mới cho ăn chính là Long Quang đó, là một con ngựa rất tốt."
Diệp Thiên Hủy có chút hứng thú: "Tôi có thể đi xem một chút được không?”
Khóe môi Cố Thời Chương hiện lên một đường cong xinh đẹp, anh mỉm cười nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng, có chút thần bí nói: “Bình thường không được phép tùy tiện nhìn đâu, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô có thể xem trộm. Tôi đưa cô vào nhé?”
Diệp Thiên Hủy: "Được. "
Lập tức, Cố Thời Chương dẫn Diệp Thiên Hủy đến chuồng ngựa, khi bước vào chuồng ngựa, Diệp Thiên Hủy nhìn kỹ và phát hiện việc quản lý chuồng ngựa ở đây càng tỉ mỉ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.