Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 40:
Nữ Vương Bất Tại Gia
04/03/2024
Diệp Thiên Hủy lên xe tìm một chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống thì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy Cố Thời Chương đang đi dọc con đường bên kia. Anh nói anh thuê nhà ở gần đây, tiền thuê nhà rất rẻ.
Mặc dù cô cảm kích Cố Thời Chương, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.
Đừng nhìn Diệp Thiên Hủy có vẻ tùy tiện vô tư, thực chất cô là người rất đa nghi và không dễ hòa đồng, thổ lộ tình cảm với người khác.
Về phần Cố Thời Chương, tuy rằng anh trông giống “vị kia” nhưng cô cũng không thể sơ suất. Cô cần phải quan sát anh thêm nữa, còn số điện thoại mà anh cho cô… Nói sau vậy!
Cô ngồi trên xe buýt ngắm cảnh bên ngoài, khu vực này bây giờ đã phát triển phồn thịnh rất nhiều, các cửa hàng ven đường đều được trang trí rất thời trang và lộng lẫy, những tấm biển lớn “White Horse Whisky” và “Thuốc lá Rồng Vàng” đặc biệt bắt mắt, người đi bộ trên đường cũng khá đa dạng.
Không giống như Bắc Kinh toàn màu xám, xanh và đen, quần áo ở đây thực sự rất thời trang, từ âu phục giày da, đến quần dài và giày đế bệt, rất nhiều nam nữ đều xịt keo lên đầu, như thể đang đội một bộ tóc giả khoa trương vậy.
Ngoài ra, còn có một số ma sơ (nữ tu) mặc áo choàng Thiên chúa giáo vội vã đi bên đường.
Trên đường có thể nhìn thấy một số khuôn mặt không phải người Trung Quốc, ngoài cảnh sát người Anh da trắng, còn có một số người Đông Nam Á, nước da ngăm đen, mái tóc hơi xoăn, có vẻ họ đang làm những công việc tương đối cấp thấp.
Diệp Thiên Hủy nghĩ đến lịch sử Hồng Kông, đoán được, những người này rất có thể là hậu duệ của lính tuần Ấn Độ, đương nhiên cũng có thể là người Nepal?
Cô tiếp tục bắt xe buýt, sau khi qua ba lần xe buýt, cuối cùng cũng trở về được nơi ở của mình.
Sau khi nhìn thấy sự thịnh vượng của Thung lũng Hạnh Phúc, lại nhìn khu vực lân cận ở đây, quả thực rất tồi tàn. Aiz, đây chính là khu ổ chuột huyền thoại chứ còn gì nữa.
Diệp Thiên Hủy càng ngày càng cảm thấy mình vẫn phải cố gắng, phấn đấu trở thành người cao hơn ở Hồng Kông hoa lệ đầy màu sắc này, tuyệt đối không thể sống trong cảnh nghèo khó và khốn khổ.
Đầu tiên cô hỏi ở quầy báo gần đó có tạp chí cũ nào không, cô chỉ muốn đọc những câu chuyện phiếm về giới giàu có và quyền lực. Ông lão chủ sạp báo nghe xong thì ngạc nhiên một lúc, sau đó mới đi vào nhà mang ra cho cô một chồng.
Đúng vậy, một chồng tạp chí đều phủ một lớp bụi theo nghĩa đen. Diệp Thiên Hủy lật qua lật lại, bên trong đều là ân oán tình thù của những gia tộc giàu có ở Hồng Kông, nhà này với nhà kia tranh đoạt tài sản vân vân và mây mây…
Cô mua hết toàn bộ.
Ngay cả khi cô không phải người nhà họ Diệp, nhưng nếu cô nhìn nhiều hơn, hiểu rõ hơn, cũng sẽ trở nên phần nào quen thuộc với giới của bọn họ. Tóm lại, điều này chỉ có lợi mà không hại.
Sau khi mua về, cô tình cờ nhìn thấy trạm cá cược bên cạnh, hóa ra để phát triển môn đua ngựa ở Hồng Kông và tăng sự nhiệt tình của những người hâm mộ đua ngựa, hiện nay ở Hồng Kông có rất nhiều trạm cá cược, dễ dàng như việc bạn mua một quyển tạp chí vậy.
Sau khi Diệp Thiên Hủy mua xong thời khóa biểu thi đấu, cô về thẳng nhà.
Bởi vì gần đây lịch thi đấu giữa các tiểu đội rất dày đặc, mỗi ngày bạn đều có thể đặt cược. Cuộc thi mở rộng hàng năm sẽ bắt đầu sau 2-3 tháng nữa, rất rõ ràng là việc đua ngựa đang được bàn tán trên khắp các đầu đường cuối ngõ, thậm chí cả trong các khu đô thị. Trong phòng khách của bà chủ nhà, TV đang phát tin tức về đua ngựa, ngoài hành lang cũng có một nhóm chú bác cầm quạt hương bồ thảo luận sôi nổi.
Sau khi Diệp Thiên Hủy xách theo điểm tâm và thời khóa biểu thi đấu đi vào, vừa vặn bị một ông bác trong số đó thấy được.
Ông bác nói: "Cô gái, cô cũng thích đua ngựa hả?”
Diệp Thiên Hủy nói: "Tôi không biết nhiều cho lắm, thế nên có mua tạp chí để tìm hiểu trước một ít.”
Ông bác: “Ôi, kiến thức về mặt này nhiều lắm, cô cứ từ từ mà học nhé.”
Diệp Thiên Hủy nghe vậy thì tán thành.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng mình có thể kiếm bộn tiền nhờ kỹ năng “nhìn” ngựa của bản thân, nhưng bây giờ cô phát hiện ra quả thực có quá nhiều kiến thức liên quan.
Chưa kể những quy định phức tạp về kèo chấp cân nặng và đấu hạng, khi cá cược thì có đủ loại quỹ thưởng, muốn hiểu rõ chúng thì cô phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngày mốt sẽ có cuộc thi giữa các đội nhỏ, ngày mai cô có thể đặt cược thử xem như nào.
Thời gian của cô không còn nhiều, đêm về cô phải nhanh chóng nghiên cứu, sau khi có kết quả nghiên cứu, ngày mai cô sẽ đặt cược.
Mặc dù cô cảm kích Cố Thời Chương, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.
Đừng nhìn Diệp Thiên Hủy có vẻ tùy tiện vô tư, thực chất cô là người rất đa nghi và không dễ hòa đồng, thổ lộ tình cảm với người khác.
Về phần Cố Thời Chương, tuy rằng anh trông giống “vị kia” nhưng cô cũng không thể sơ suất. Cô cần phải quan sát anh thêm nữa, còn số điện thoại mà anh cho cô… Nói sau vậy!
Cô ngồi trên xe buýt ngắm cảnh bên ngoài, khu vực này bây giờ đã phát triển phồn thịnh rất nhiều, các cửa hàng ven đường đều được trang trí rất thời trang và lộng lẫy, những tấm biển lớn “White Horse Whisky” và “Thuốc lá Rồng Vàng” đặc biệt bắt mắt, người đi bộ trên đường cũng khá đa dạng.
Không giống như Bắc Kinh toàn màu xám, xanh và đen, quần áo ở đây thực sự rất thời trang, từ âu phục giày da, đến quần dài và giày đế bệt, rất nhiều nam nữ đều xịt keo lên đầu, như thể đang đội một bộ tóc giả khoa trương vậy.
Ngoài ra, còn có một số ma sơ (nữ tu) mặc áo choàng Thiên chúa giáo vội vã đi bên đường.
Trên đường có thể nhìn thấy một số khuôn mặt không phải người Trung Quốc, ngoài cảnh sát người Anh da trắng, còn có một số người Đông Nam Á, nước da ngăm đen, mái tóc hơi xoăn, có vẻ họ đang làm những công việc tương đối cấp thấp.
Diệp Thiên Hủy nghĩ đến lịch sử Hồng Kông, đoán được, những người này rất có thể là hậu duệ của lính tuần Ấn Độ, đương nhiên cũng có thể là người Nepal?
Cô tiếp tục bắt xe buýt, sau khi qua ba lần xe buýt, cuối cùng cũng trở về được nơi ở của mình.
Sau khi nhìn thấy sự thịnh vượng của Thung lũng Hạnh Phúc, lại nhìn khu vực lân cận ở đây, quả thực rất tồi tàn. Aiz, đây chính là khu ổ chuột huyền thoại chứ còn gì nữa.
Diệp Thiên Hủy càng ngày càng cảm thấy mình vẫn phải cố gắng, phấn đấu trở thành người cao hơn ở Hồng Kông hoa lệ đầy màu sắc này, tuyệt đối không thể sống trong cảnh nghèo khó và khốn khổ.
Đầu tiên cô hỏi ở quầy báo gần đó có tạp chí cũ nào không, cô chỉ muốn đọc những câu chuyện phiếm về giới giàu có và quyền lực. Ông lão chủ sạp báo nghe xong thì ngạc nhiên một lúc, sau đó mới đi vào nhà mang ra cho cô một chồng.
Đúng vậy, một chồng tạp chí đều phủ một lớp bụi theo nghĩa đen. Diệp Thiên Hủy lật qua lật lại, bên trong đều là ân oán tình thù của những gia tộc giàu có ở Hồng Kông, nhà này với nhà kia tranh đoạt tài sản vân vân và mây mây…
Cô mua hết toàn bộ.
Ngay cả khi cô không phải người nhà họ Diệp, nhưng nếu cô nhìn nhiều hơn, hiểu rõ hơn, cũng sẽ trở nên phần nào quen thuộc với giới của bọn họ. Tóm lại, điều này chỉ có lợi mà không hại.
Sau khi mua về, cô tình cờ nhìn thấy trạm cá cược bên cạnh, hóa ra để phát triển môn đua ngựa ở Hồng Kông và tăng sự nhiệt tình của những người hâm mộ đua ngựa, hiện nay ở Hồng Kông có rất nhiều trạm cá cược, dễ dàng như việc bạn mua một quyển tạp chí vậy.
Sau khi Diệp Thiên Hủy mua xong thời khóa biểu thi đấu, cô về thẳng nhà.
Bởi vì gần đây lịch thi đấu giữa các tiểu đội rất dày đặc, mỗi ngày bạn đều có thể đặt cược. Cuộc thi mở rộng hàng năm sẽ bắt đầu sau 2-3 tháng nữa, rất rõ ràng là việc đua ngựa đang được bàn tán trên khắp các đầu đường cuối ngõ, thậm chí cả trong các khu đô thị. Trong phòng khách của bà chủ nhà, TV đang phát tin tức về đua ngựa, ngoài hành lang cũng có một nhóm chú bác cầm quạt hương bồ thảo luận sôi nổi.
Sau khi Diệp Thiên Hủy xách theo điểm tâm và thời khóa biểu thi đấu đi vào, vừa vặn bị một ông bác trong số đó thấy được.
Ông bác nói: "Cô gái, cô cũng thích đua ngựa hả?”
Diệp Thiên Hủy nói: "Tôi không biết nhiều cho lắm, thế nên có mua tạp chí để tìm hiểu trước một ít.”
Ông bác: “Ôi, kiến thức về mặt này nhiều lắm, cô cứ từ từ mà học nhé.”
Diệp Thiên Hủy nghe vậy thì tán thành.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng mình có thể kiếm bộn tiền nhờ kỹ năng “nhìn” ngựa của bản thân, nhưng bây giờ cô phát hiện ra quả thực có quá nhiều kiến thức liên quan.
Chưa kể những quy định phức tạp về kèo chấp cân nặng và đấu hạng, khi cá cược thì có đủ loại quỹ thưởng, muốn hiểu rõ chúng thì cô phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngày mốt sẽ có cuộc thi giữa các đội nhỏ, ngày mai cô có thể đặt cược thử xem như nào.
Thời gian của cô không còn nhiều, đêm về cô phải nhanh chóng nghiên cứu, sau khi có kết quả nghiên cứu, ngày mai cô sẽ đặt cược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.