Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 38: Kế Hoạch Cải Cách
Đào Hoa Lộ
02/03/2024
Các cây công nghiệp có giá trị làm ra dầu như hoa hướng dương về cơ bản không được trồng ở địa phương, thỉnh thoảng có người trồng mấy cây để tự làm ăn, tuy nhiên do hoa nở khó coi không đều, kết quả là có thể bị kẻ nào đó tiện tay bẻ gãy, cho nên tỷ lệ thiệt hại rất cao, sau này không ai trồng nó nữa.
Phương Địch Hoa không tìm được ở thôn mình, hỏi thăm thử các thôn xung quanh cũng không tìm được, nếu mà trên trấn cũng không có thì có lẽ phải đi vào huyện.
Lâm Thù không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, cũng không thể đến nỗi để mua được hạt hướng dương mà phải đi huyện một chuyến, còn phải tốn tiền ngồi xe.
Hai ngày nay, mọi người đều chú ý đến sự thay đổi của Lâm Thù, đặc biệt là Phương Địch Hoa sợ cô có vấn đề về tinh thần nên chuyện gì cũng đáp ứng theo yêu cầu của cô.
Trước bữa sáng hôm nay, bà đã sai ông nhà và anh cả Lục đi làm việc ở phần ruộng đất riêng, còn bà thì dẫn chị dâu cả và anh hai giúp Lâm Thù sửa sang lại vườn rau xanh.
Lâm Thù đã nấu cơm sẵn trước dọn ra để nguội cho bọn nhỏ đi học, sau đó cô hào hứng chạy ra vườn rau để chiêm ngưỡng "giang sơn" mà mẹ chồng đã gây dựng cho mình.
Đây quả là một sân nhỏ vô cùng tốt!
Địa hình phía Bắc cao, phía Nam thấp nên khi trời mưa sẽ không chảy ngược.
Diện tích sân cũng khá rộng, từ Bắc đến Nam rộng khoảng mười mét, độ dài từ Đông sang Tây khoảng hơn sáu mươi mét, ngoại trừ bảy phòng chính và một số gian phòng phụ, vẫn còn rất nhiều khoảng đất trống.
Từ đầu hồi phía Đông và phía Tây của nhà chính đến tường sân rất rộng, ở đó trồng không ít cây cối và cây ăn quả.
Trước kia vườn rau của mẹ chồng và chị dâu cả tương đối tán loạn, một phía Đông một phía Tây, khiến Lâm Thù mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Kiếp trước khi còn nhỏ cô từng học mỹ thuật tạo hình mấy năm, sau này công việc của cô cũng liên quan đến thiết kế và trang trí không gian, cô rất nhạy cảm với việc quy hoạch không gian, kiên quyết không cho phép sự bừa bãi về mặt thẩm mỹ được.
Kiếp trước cô sống trong một tòa nhà cao tầng, các loại rau, hoa đều phải trồng trên ban công không đủ rộng rãi, điều này khiến cô vô cùng tiếc nuối.
Bây giờ đã xuyên đến vùng nông thôn, không quy hoạch một sân rộng thì chẳng phải là đã phụ lòng một chuyến xuyên qua này của mình hay sao?
Lâm Thù phát hiện ra rằng sau khi tuyên bố sẽ không tái hôn thì mẹ chồng càng ngày càng vui vẻ hòa nhã với cô hơn, thậm chí còn có chút chiều chuộng, điều này khiến cô âm thầm được một tấc tiến một thước, quả là có chút được chiều mà kiêu.
Cô đến gặp Phương Địch Hoa, đưa ra một yêu cầu táo bạo: "Mẹ ơi, con có một kế hoạch muốn nói cho mẹ nghe."
Cô muốn thực hiện chỉnh đốn cải cách mạnh mẽ cho khu vườn.
Khoảng cách năm mét phía trước nhà được dùng làm khu vực sinh hoạt hàng ngày. Để chắn gió tránh mưa nên phía trước nhà chính xây một cái mái hiên. Bình thường ăn cơm ở dưới nơi này, không đến mức lúc trời mưa phải vội vội vàng vàng chuyển vào trong nhà.
Đất ở khu vực này cần phải được làm cứng, nếu không sau hai ngày mưa sẽ lầy lội tới nửa mét bùn.
Phương Địch Hoa nghe cô lẩm bẩm, tay cầm cuốc tiếp tục đào đất, nghe vậy, bà đứng thẳng người, đầy hứng thú nhìn Lâm Thù.
Lâm Thù ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt tươi cười sáng ngời, không hề có chút bi thương hay yếu đuối nào.
"Mẹ, hành lang quá hẹp, cần mở rộng ra ba mét mới phù hợp với khoảng sân rộng rãi của chúng ta."
Chị dâu hai Lục vừa chải tóc vừa nhìn qua thử, nói: "Để chị qua giúp."
Phương Địch Hoa không tìm được ở thôn mình, hỏi thăm thử các thôn xung quanh cũng không tìm được, nếu mà trên trấn cũng không có thì có lẽ phải đi vào huyện.
Lâm Thù không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, cũng không thể đến nỗi để mua được hạt hướng dương mà phải đi huyện một chuyến, còn phải tốn tiền ngồi xe.
Hai ngày nay, mọi người đều chú ý đến sự thay đổi của Lâm Thù, đặc biệt là Phương Địch Hoa sợ cô có vấn đề về tinh thần nên chuyện gì cũng đáp ứng theo yêu cầu của cô.
Trước bữa sáng hôm nay, bà đã sai ông nhà và anh cả Lục đi làm việc ở phần ruộng đất riêng, còn bà thì dẫn chị dâu cả và anh hai giúp Lâm Thù sửa sang lại vườn rau xanh.
Lâm Thù đã nấu cơm sẵn trước dọn ra để nguội cho bọn nhỏ đi học, sau đó cô hào hứng chạy ra vườn rau để chiêm ngưỡng "giang sơn" mà mẹ chồng đã gây dựng cho mình.
Đây quả là một sân nhỏ vô cùng tốt!
Địa hình phía Bắc cao, phía Nam thấp nên khi trời mưa sẽ không chảy ngược.
Diện tích sân cũng khá rộng, từ Bắc đến Nam rộng khoảng mười mét, độ dài từ Đông sang Tây khoảng hơn sáu mươi mét, ngoại trừ bảy phòng chính và một số gian phòng phụ, vẫn còn rất nhiều khoảng đất trống.
Từ đầu hồi phía Đông và phía Tây của nhà chính đến tường sân rất rộng, ở đó trồng không ít cây cối và cây ăn quả.
Trước kia vườn rau của mẹ chồng và chị dâu cả tương đối tán loạn, một phía Đông một phía Tây, khiến Lâm Thù mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Kiếp trước khi còn nhỏ cô từng học mỹ thuật tạo hình mấy năm, sau này công việc của cô cũng liên quan đến thiết kế và trang trí không gian, cô rất nhạy cảm với việc quy hoạch không gian, kiên quyết không cho phép sự bừa bãi về mặt thẩm mỹ được.
Kiếp trước cô sống trong một tòa nhà cao tầng, các loại rau, hoa đều phải trồng trên ban công không đủ rộng rãi, điều này khiến cô vô cùng tiếc nuối.
Bây giờ đã xuyên đến vùng nông thôn, không quy hoạch một sân rộng thì chẳng phải là đã phụ lòng một chuyến xuyên qua này của mình hay sao?
Lâm Thù phát hiện ra rằng sau khi tuyên bố sẽ không tái hôn thì mẹ chồng càng ngày càng vui vẻ hòa nhã với cô hơn, thậm chí còn có chút chiều chuộng, điều này khiến cô âm thầm được một tấc tiến một thước, quả là có chút được chiều mà kiêu.
Cô đến gặp Phương Địch Hoa, đưa ra một yêu cầu táo bạo: "Mẹ ơi, con có một kế hoạch muốn nói cho mẹ nghe."
Cô muốn thực hiện chỉnh đốn cải cách mạnh mẽ cho khu vườn.
Khoảng cách năm mét phía trước nhà được dùng làm khu vực sinh hoạt hàng ngày. Để chắn gió tránh mưa nên phía trước nhà chính xây một cái mái hiên. Bình thường ăn cơm ở dưới nơi này, không đến mức lúc trời mưa phải vội vội vàng vàng chuyển vào trong nhà.
Đất ở khu vực này cần phải được làm cứng, nếu không sau hai ngày mưa sẽ lầy lội tới nửa mét bùn.
Phương Địch Hoa nghe cô lẩm bẩm, tay cầm cuốc tiếp tục đào đất, nghe vậy, bà đứng thẳng người, đầy hứng thú nhìn Lâm Thù.
Lâm Thù ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt tươi cười sáng ngời, không hề có chút bi thương hay yếu đuối nào.
"Mẹ, hành lang quá hẹp, cần mở rộng ra ba mét mới phù hợp với khoảng sân rộng rãi của chúng ta."
Chị dâu hai Lục vừa chải tóc vừa nhìn qua thử, nói: "Để chị qua giúp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.