Thập Niên 70: Chồng À, Cùng Nhau Trồng Trọt Đi
Chương 10: Diễn Kịch
Đào Hoa Lộ
20/11/2024
Đường Viên vỗ đầu bà ta: “Bà nội, nhanh lên, đội khăn voan đỏ của cô dâu đuổi theo ông nội cháu, đừng để bà già kia thông đồng kéo ông ấy bỏ chạy.”
Trong lúc nhất thời, huyết áp của bà cụ Đường dần dần tăng vọt, xoay người đi tìm cây chổi.
Lúc quay lại đã thấy Đường Viên như biến thành người khác, ở trên giường múa ương ca, trong tay cầm quần cộc đỏ vung vẩy, trong miệng the thé hát: “Năm mới đến trong tháng một, ngày 1 đầu năm, không phân biệt nam nữ à à à… Bà cụ, nhà bà không sạch sẽ đâu!”
Bà cụ Đường cầm trong tay cây chổi muốn đánh cô, lại bị dáng vẻ quỷ dị lạ lẫm kia của cháu gái dọa cho hoảng sợ lùi về sau.
Đường Viên bắt chước hình tượng bà đồng trong phim, trợn trắng mắt, tay chân khua loạn, miệng lẩm bẩm: “Bà có đứa cháu trai là quỷ nước thế thân, chưa đến một năm tất có họa sát thân, sẽ khiến cho nhà bà tan cửa nát nhà.”
Lúc diễn bị vong nhập vào, cô trợn tròn mắt, hung dữ trừng mắt nhìn bà cụ Đường, đâu còn dáng vẻ một cô thiếu nữ.
Bà cụ Đường vốn cho là cháu gái cáu kỉnh chọc tức bà ta, lúc này lại cảm thấy một cơn gió ớn lạnh, dọa đến tay chân mềm nhũn.
Con nhóc chết tiệt này trúng tà!
Ngay khi bà ta lẩm bẩm, Đường Viên lại nhảy nhót, thay đổi thành biểu cảm quang minh lẫm liệt: “Ta chính là Ngọc Hoàng đại đế ngồi tọa.”
Ánh mắt cô chuyển động, quơ tay cầm lấy bát sứ trên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh về phía bà cụ Đường lớn giọng mắng chửi: “Mụ phù thủy có mắt không tròng như bà, lại dám hoán thân cho ta với một tên què… quỷ nước, nhìn xem ta có thu hết các người ném vào trong nước cho rùa ăn không!”
Tay trái cô cầm bát lên hướng về phía bà cụ Đường hô to: “Thu!”
Đùng đoàng một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Một cơn gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, lạnh đến mức bà cụ Đường rùng mình một cái.
Bà ta quay người tông cửa xông ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật không thể tin nổi, điên rồi, điên rồi.”
Ai nha, ông trời cũng trợ uy.
Năm ngoái bên phía nam sông có một thằng nhóc bị chết đuối, mẹ cậu ta nói cả ngày cậu ta báo mộng nói một người nhàm chán, muốn mẹ cậu ta tìm vợ cho cậu ta, mẹ cậu ta đành ra ngoài phối minh hôn, kết quả không hợp.
Nghe nói thằng nhóc kia lại về báo mộng nói không hài lòng, ghét bỏ không có hơi ấm.
Có người lén nói cậu ta nhất định đã coi trọng ai đó, đang chờ.
Nghĩ như vậy bà cụ Đường lại giật mình.
Quỷ nước đáng chết, không phải để mắt đến cháu gái nhà bà ta đấy chứ.
Mặc dù bà ta mạnh mẽ bá đạo, lại mê tín sợ quỷ, hoài nghi Đường Viên bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào người, sợ quấn lên người bà ta.
Bà ta mơ hồ nhớ rõ mấy bà cụ từng kể chuyện xưa, người vừa bị thứ bẩn thỉu bám vào còn nhận biết cha mẹ ruột, dương khí của bọn họ mạnh, có thể trấn trụ.
Trong lúc nhất thời, huyết áp của bà cụ Đường dần dần tăng vọt, xoay người đi tìm cây chổi.
Lúc quay lại đã thấy Đường Viên như biến thành người khác, ở trên giường múa ương ca, trong tay cầm quần cộc đỏ vung vẩy, trong miệng the thé hát: “Năm mới đến trong tháng một, ngày 1 đầu năm, không phân biệt nam nữ à à à… Bà cụ, nhà bà không sạch sẽ đâu!”
Bà cụ Đường cầm trong tay cây chổi muốn đánh cô, lại bị dáng vẻ quỷ dị lạ lẫm kia của cháu gái dọa cho hoảng sợ lùi về sau.
Đường Viên bắt chước hình tượng bà đồng trong phim, trợn trắng mắt, tay chân khua loạn, miệng lẩm bẩm: “Bà có đứa cháu trai là quỷ nước thế thân, chưa đến một năm tất có họa sát thân, sẽ khiến cho nhà bà tan cửa nát nhà.”
Lúc diễn bị vong nhập vào, cô trợn tròn mắt, hung dữ trừng mắt nhìn bà cụ Đường, đâu còn dáng vẻ một cô thiếu nữ.
Bà cụ Đường vốn cho là cháu gái cáu kỉnh chọc tức bà ta, lúc này lại cảm thấy một cơn gió ớn lạnh, dọa đến tay chân mềm nhũn.
Con nhóc chết tiệt này trúng tà!
Ngay khi bà ta lẩm bẩm, Đường Viên lại nhảy nhót, thay đổi thành biểu cảm quang minh lẫm liệt: “Ta chính là Ngọc Hoàng đại đế ngồi tọa.”
Ánh mắt cô chuyển động, quơ tay cầm lấy bát sứ trên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh về phía bà cụ Đường lớn giọng mắng chửi: “Mụ phù thủy có mắt không tròng như bà, lại dám hoán thân cho ta với một tên què… quỷ nước, nhìn xem ta có thu hết các người ném vào trong nước cho rùa ăn không!”
Tay trái cô cầm bát lên hướng về phía bà cụ Đường hô to: “Thu!”
Đùng đoàng một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Một cơn gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, lạnh đến mức bà cụ Đường rùng mình một cái.
Bà ta quay người tông cửa xông ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật không thể tin nổi, điên rồi, điên rồi.”
Ai nha, ông trời cũng trợ uy.
Năm ngoái bên phía nam sông có một thằng nhóc bị chết đuối, mẹ cậu ta nói cả ngày cậu ta báo mộng nói một người nhàm chán, muốn mẹ cậu ta tìm vợ cho cậu ta, mẹ cậu ta đành ra ngoài phối minh hôn, kết quả không hợp.
Nghe nói thằng nhóc kia lại về báo mộng nói không hài lòng, ghét bỏ không có hơi ấm.
Có người lén nói cậu ta nhất định đã coi trọng ai đó, đang chờ.
Nghĩ như vậy bà cụ Đường lại giật mình.
Quỷ nước đáng chết, không phải để mắt đến cháu gái nhà bà ta đấy chứ.
Mặc dù bà ta mạnh mẽ bá đạo, lại mê tín sợ quỷ, hoài nghi Đường Viên bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào người, sợ quấn lên người bà ta.
Bà ta mơ hồ nhớ rõ mấy bà cụ từng kể chuyện xưa, người vừa bị thứ bẩn thỉu bám vào còn nhận biết cha mẹ ruột, dương khí của bọn họ mạnh, có thể trấn trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.