Thập Niên 70: Chồng À, Cùng Nhau Trồng Trọt Đi
Chương 8: Vật Hi Sinh
Đào Hoa Lộ
18/09/2024
Đường Hương cười kích thích cô: “Chú thím hai cũng đã đồng ý để chị hoán thân cho anh hai, chỉ sợ về sau không ai làm chỗ dựa cho chị.”
Nói người khác, nguyên chủ chỉ tức giận, nói cha mẹ cô như vậy, nguyên chủ nhảy dựng lên đánh Đường Hương.
Đường Hương nhanh nhẹn né tránh, thuận tay ném quần áo cha Đường vào trong nước.
Nguyên chủ không nỡ quần áo của cha bị nước trôi đi, vội vàng cầm lên, lại bị Đường Hương đạp vào sông.
Mặc dù khu vực đó nước không sâu, nhưng đầu xuân, nước sông lạnh lẽo thấu xương, nguyên chủ còn mặc quần bông, chờ đến khi cô đứng lên bê chậu về nhà đã cóng đến mức cả người run rẩy.
Cô la hét muốn đánh chết Đường Hương, Đường Hương lại chạy từ sớm.
Bà nội chẳng những không cho cô làm chỗ dựa, trái lại còn mắng cô làm loạn, đánh em gái mình bị rơi xuống sống, còn dọa em gái không dám về nhà.
Nguyên chủ giận đến ngất đi.
Sau đó Đường Viên xuyên đến…
Đường Viên: “…”
Bắt cha mẹ cô làm trâu làm ngựa kiếm tiền xây phòng cưới vợ cho nhà bác cả thì thôi, còn muốn tính kế cô hoán thân cho anh hai hút máu?
Biết đối phương vừa què vừa xấu, còn đánh cha chửi mẹ, các người không lấy con gái mình đi hoán thân cho con trai, lại đẩy cháu gái vào hố lửa?
Nằm mơ à?
Tên anh họ khốn kiếp kia, trực tiếp dẫn đến vận mệnh bi thảm của nguyên chủ và cha mẹ.
Nếu như nói nguyên chủ là vật nền để so sánh với Đường Hương, như vậy anh hai chính là hào quang nhân tính của Đường Hương.
Anh hai cực phẩm đã làm ra nhiều chuyện khốn nạn, nhưng nữ chính không hề từ bỏ anh ta, sau cùng thành công cứu vãn anh hai cực phẩm lãng tử quay đầu, dưới sự trợ giúp của cô ta và nam chính trở thành lão đại lĩnh vực vận chuyển, thân tàn chí kiên cường.
Mà cha Đường bị anh hai cực phẩm làm liên lụy đến nổ tàn chân và nguyên chủ hoán thân cho anh hai đều trở thành vật hi sinh.
Lúc cha mẹ cô khỏe mạnh làm túi dự trữ máu cho các cháu, lúc không làm được nữa lại bị một chân đạp đi.
Nguyên chủ hoán thân cho anh hai, sau cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nội dung cốt truyện như vậy đúng là khiến cho Đường Viên càng đọc càng bốc hỏa.
Quan trọng là nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô, trí nhớ lúc nhỏ vẫn còn đấy, tính cách cũng đều quật cường không chịu thua, khiến cô có loại cảm giác nguyên chủ chính là mình.
Muốn bắt cô đi theo nội dung cốt truyện ư?
Hừ, nằm mơ đi!
Cô níu lấy chăn vùi đầu tiếp tục suy tư xem nên làm sao bây giờ?
Muốn sống tốt, nhất định phải rời khỏi người anh họ phiền phức kia.
Căn cứ vào sự hiểu biết của cô, niên đại này khá đặc thù, người người đều bị sự hạn chế của hộ khẩu, không có thư giới thiệu, phiếu lương, không đi được đâu cả.
Cho nên cô không cách nào chính mình rời nhà đi ra ngoài xông xáo.
Cha mẹ nguyên chủ là người bổn phận thành thật, mặc dù bị bà cụ và anh cả bóp chẹt, nhưng vẫn yêu thương con gái, cô cần dẫn theo bọn họ.
Nói người khác, nguyên chủ chỉ tức giận, nói cha mẹ cô như vậy, nguyên chủ nhảy dựng lên đánh Đường Hương.
Đường Hương nhanh nhẹn né tránh, thuận tay ném quần áo cha Đường vào trong nước.
Nguyên chủ không nỡ quần áo của cha bị nước trôi đi, vội vàng cầm lên, lại bị Đường Hương đạp vào sông.
Mặc dù khu vực đó nước không sâu, nhưng đầu xuân, nước sông lạnh lẽo thấu xương, nguyên chủ còn mặc quần bông, chờ đến khi cô đứng lên bê chậu về nhà đã cóng đến mức cả người run rẩy.
Cô la hét muốn đánh chết Đường Hương, Đường Hương lại chạy từ sớm.
Bà nội chẳng những không cho cô làm chỗ dựa, trái lại còn mắng cô làm loạn, đánh em gái mình bị rơi xuống sống, còn dọa em gái không dám về nhà.
Nguyên chủ giận đến ngất đi.
Sau đó Đường Viên xuyên đến…
Đường Viên: “…”
Bắt cha mẹ cô làm trâu làm ngựa kiếm tiền xây phòng cưới vợ cho nhà bác cả thì thôi, còn muốn tính kế cô hoán thân cho anh hai hút máu?
Biết đối phương vừa què vừa xấu, còn đánh cha chửi mẹ, các người không lấy con gái mình đi hoán thân cho con trai, lại đẩy cháu gái vào hố lửa?
Nằm mơ à?
Tên anh họ khốn kiếp kia, trực tiếp dẫn đến vận mệnh bi thảm của nguyên chủ và cha mẹ.
Nếu như nói nguyên chủ là vật nền để so sánh với Đường Hương, như vậy anh hai chính là hào quang nhân tính của Đường Hương.
Anh hai cực phẩm đã làm ra nhiều chuyện khốn nạn, nhưng nữ chính không hề từ bỏ anh ta, sau cùng thành công cứu vãn anh hai cực phẩm lãng tử quay đầu, dưới sự trợ giúp của cô ta và nam chính trở thành lão đại lĩnh vực vận chuyển, thân tàn chí kiên cường.
Mà cha Đường bị anh hai cực phẩm làm liên lụy đến nổ tàn chân và nguyên chủ hoán thân cho anh hai đều trở thành vật hi sinh.
Lúc cha mẹ cô khỏe mạnh làm túi dự trữ máu cho các cháu, lúc không làm được nữa lại bị một chân đạp đi.
Nguyên chủ hoán thân cho anh hai, sau cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nội dung cốt truyện như vậy đúng là khiến cho Đường Viên càng đọc càng bốc hỏa.
Quan trọng là nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô, trí nhớ lúc nhỏ vẫn còn đấy, tính cách cũng đều quật cường không chịu thua, khiến cô có loại cảm giác nguyên chủ chính là mình.
Muốn bắt cô đi theo nội dung cốt truyện ư?
Hừ, nằm mơ đi!
Cô níu lấy chăn vùi đầu tiếp tục suy tư xem nên làm sao bây giờ?
Muốn sống tốt, nhất định phải rời khỏi người anh họ phiền phức kia.
Căn cứ vào sự hiểu biết của cô, niên đại này khá đặc thù, người người đều bị sự hạn chế của hộ khẩu, không có thư giới thiệu, phiếu lương, không đi được đâu cả.
Cho nên cô không cách nào chính mình rời nhà đi ra ngoài xông xáo.
Cha mẹ nguyên chủ là người bổn phận thành thật, mặc dù bị bà cụ và anh cả bóp chẹt, nhưng vẫn yêu thương con gái, cô cần dẫn theo bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.