Thập Niên 70,Cô Bé Mồ Côi Mang Theo Không Gian Gả Cho Sĩ Quan
Chương 49:
Tiểu Bạch Thái
29/09/2024
Ninh Thư đi vào cửa hàng hợp tác xã, trước tiên cô đi dạo quanh một vòng. Thấy có bán tôm khô, cô mua một ít, rồi mua thêm một vài món đồ ăn vặt. Khi đến quầy bán vải, Ninh Thư nhìn qua thấy chất lượng không được tốt, nên quyết định không mua. Đang định rời đi, cô bỗng phát hiện ở đây có bán len. Ninh Thư nghĩ thầm: "Vào mùa đông, sẽ rất buồn chán, nên mua chút len về để giết thời gian."
Cô tiến đến quầy hàng hỏi người bán: "Chị ơi, len bán thế nào ạ?"
Người bán hàng là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nghe Ninh Thư hỏi, bà ngẩng đầu lên thấy một cô gái trẻ trung đang độ đôi tám, liền cười nói: "Cô bé, tôi hơn ba mươi rồi, cháu phải gọi tôi là dì chứ."
Ninh Thư nhanh nhảu khen: "Ôi, dì đã hơn ba mươi rồi ạ? Cháu thấy dì như mới hơn hai mươi thôi."
Nghe vậy, người bán hàng cười vui vẻ hơn: "Cô bé này miệng ngọt ghê. Len này giá năm hào một cân, nhưng cần có tem phiếu. Chúng tôi còn có len lông cừu nữa, giá hai đồng một cân, nhưng không cần phiếu."
"Cháu lấy mười cân len thường và năm cân len lông cừu." Nói rồi, Ninh Thư lấy tiền và phiếu ra từ túi nhỏ.
"Được rồi, tổng cộng là mười lăm đồng và năm thước phiếu vải." Người bán hàng vừa nói vừa viết hóa đơn.
Ninh Thư đưa tiền và phiếu, người bán hàng thu nhận rồi trao hóa đơn cùng len cho cô. Sau khi cho len vào giỏ, Ninh Thư định rời đi nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại hỏi nhỏ: "Dì ơi, ở đây có bán bếp than không ạ?" Trước đó cô quên mất, giờ đột nhiên nhớ ra vào mùa đông cô có thể dùng bếp than để đun nước hoặc nấu lẩu.
"Bếp than à, cửa hàng hợp tác xã ở thị trấn không có, phải lên huyện mới mua được." Người bán hàng đáp.
"Vâng, cảm ơn dì." Ninh Thư quay người định đi.
Người bán hàng gọi cô lại, nói nhỏ: "Cô bé, dì tên là Lý Thúy Hoa. Cháu có muốn mua than không? Nếu mua bếp than rồi thì cần dùng than, nhưng ở thị trấn này, than khá khó mua, lại cần phiếu. Chồng dì làm ở mỏ than, nếu cháu cần thì không cần phiếu."
"Dì Lý ơi, cháu cần ạ. Chồng dì có thể lấy được bao nhiêu than ạ?" Nghe vậy, Ninh Thư vui mừng.
"Khoảng năm nghìn cân, cháu có lấy không?"
Ninh Thư nghĩ một chút: "Không biết Phù Nhiên và mọi người có cần không, còn chú Phương nữa. Thôi kệ, họ không cần thì mình cất vào không gian vậy."
"Dì Lý, cháu lấy cả năm nghìn cân. Giá thế nào ạ?"
"Được rồi, dì không lừa cháu đâu, than ở mỏ giá là bốn xu một cân, dì bán cho cháu năm xu một cân, cháu thấy sao?"
"Được ạ, cảm ơn dì Lý."
"Vậy cháu xem khi nào tiện, dì sẽ vận chuyển than cho cháu?"
"Ờm, tối nay được không ạ? Tối nay ở rừng phía bắc ngoài thị trấn, có được không?"
"Được chứ."
Sau khi nói chuyện xong với Lý Thúy Hoa, Ninh Thư rời khỏi cửa hàng hợp tác xã. Khi đến cửa, cô thấy Tạ Phù Nhiên và Mạnh Khê Nhiên đang đợi.
"Phù Nhiên, A Nhiên, các cậu mua xong chưa?"
"Ừm, bọn mình đang định đi mua ít thịt nữa, cậu có muốn đi cùng không?" Mạnh Khê Nhiên hỏi.
"Đi chứ."
Ba người cùng nhau đến quầy bán thịt quốc doanh. Tạ Phù Nhiên và Mạnh Khê Nhiên mua ba cân thịt ba chỉ, Ninh Thư mua hai cân thịt nạc và vài cái xương không có thịt.
Mua thịt xong, ba người liền đến nhà ăn quốc doanh, ăn vài món rồi đi ra bến xe bò để về.
Cô tiến đến quầy hàng hỏi người bán: "Chị ơi, len bán thế nào ạ?"
Người bán hàng là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nghe Ninh Thư hỏi, bà ngẩng đầu lên thấy một cô gái trẻ trung đang độ đôi tám, liền cười nói: "Cô bé, tôi hơn ba mươi rồi, cháu phải gọi tôi là dì chứ."
Ninh Thư nhanh nhảu khen: "Ôi, dì đã hơn ba mươi rồi ạ? Cháu thấy dì như mới hơn hai mươi thôi."
Nghe vậy, người bán hàng cười vui vẻ hơn: "Cô bé này miệng ngọt ghê. Len này giá năm hào một cân, nhưng cần có tem phiếu. Chúng tôi còn có len lông cừu nữa, giá hai đồng một cân, nhưng không cần phiếu."
"Cháu lấy mười cân len thường và năm cân len lông cừu." Nói rồi, Ninh Thư lấy tiền và phiếu ra từ túi nhỏ.
"Được rồi, tổng cộng là mười lăm đồng và năm thước phiếu vải." Người bán hàng vừa nói vừa viết hóa đơn.
Ninh Thư đưa tiền và phiếu, người bán hàng thu nhận rồi trao hóa đơn cùng len cho cô. Sau khi cho len vào giỏ, Ninh Thư định rời đi nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại hỏi nhỏ: "Dì ơi, ở đây có bán bếp than không ạ?" Trước đó cô quên mất, giờ đột nhiên nhớ ra vào mùa đông cô có thể dùng bếp than để đun nước hoặc nấu lẩu.
"Bếp than à, cửa hàng hợp tác xã ở thị trấn không có, phải lên huyện mới mua được." Người bán hàng đáp.
"Vâng, cảm ơn dì." Ninh Thư quay người định đi.
Người bán hàng gọi cô lại, nói nhỏ: "Cô bé, dì tên là Lý Thúy Hoa. Cháu có muốn mua than không? Nếu mua bếp than rồi thì cần dùng than, nhưng ở thị trấn này, than khá khó mua, lại cần phiếu. Chồng dì làm ở mỏ than, nếu cháu cần thì không cần phiếu."
"Dì Lý ơi, cháu cần ạ. Chồng dì có thể lấy được bao nhiêu than ạ?" Nghe vậy, Ninh Thư vui mừng.
"Khoảng năm nghìn cân, cháu có lấy không?"
Ninh Thư nghĩ một chút: "Không biết Phù Nhiên và mọi người có cần không, còn chú Phương nữa. Thôi kệ, họ không cần thì mình cất vào không gian vậy."
"Dì Lý, cháu lấy cả năm nghìn cân. Giá thế nào ạ?"
"Được rồi, dì không lừa cháu đâu, than ở mỏ giá là bốn xu một cân, dì bán cho cháu năm xu một cân, cháu thấy sao?"
"Được ạ, cảm ơn dì Lý."
"Vậy cháu xem khi nào tiện, dì sẽ vận chuyển than cho cháu?"
"Ờm, tối nay được không ạ? Tối nay ở rừng phía bắc ngoài thị trấn, có được không?"
"Được chứ."
Sau khi nói chuyện xong với Lý Thúy Hoa, Ninh Thư rời khỏi cửa hàng hợp tác xã. Khi đến cửa, cô thấy Tạ Phù Nhiên và Mạnh Khê Nhiên đang đợi.
"Phù Nhiên, A Nhiên, các cậu mua xong chưa?"
"Ừm, bọn mình đang định đi mua ít thịt nữa, cậu có muốn đi cùng không?" Mạnh Khê Nhiên hỏi.
"Đi chứ."
Ba người cùng nhau đến quầy bán thịt quốc doanh. Tạ Phù Nhiên và Mạnh Khê Nhiên mua ba cân thịt ba chỉ, Ninh Thư mua hai cân thịt nạc và vài cái xương không có thịt.
Mua thịt xong, ba người liền đến nhà ăn quốc doanh, ăn vài món rồi đi ra bến xe bò để về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.