Thập Niên 70 Cô Gái Ế Lớn Tuổi , Bàn Tay Vàng Khổng Lồ
Chương 8:
40 Cân
07/10/2024
Rửa mặt xong, cảm giác tinh thần phấn chấn hơn hẳn, Hứa Mạn Mạn hỏi Lưu Hoa, “Giờ còn sớm, chúng ta lát nữa về nghỉ ngơi luôn hay ra ngoài dạo một vòng?”
“Chúng ta đi dạo đi, hiếm khi đến Bắc Thị, không biết lần sau là khi nào nữa. Lát nữa rủ cả Trương Nguyên đi cùng.”
“Được.”
Sau khi kì cọ từ đầu đến chân và thay một bộ quần áo sạch sẽ, Hứa Mạn Mạn cảm thấy như được hồi sinh. Cô dùng xà phòng giặt sạch quần áo bẩn, xả nước và phơi ở sân sau của nhà khách. Trời đang nóng, chắc qua đêm là khô thôi.
Cô quay lại phòng hỏi ba cô gái còn lại có muốn đi cùng không, nhưng tất cả đều từ chối khéo. Dù gì cũng không quen thân, nên Hứa Mạn Mạn cũng không ép.
Lưu Hoa đi gõ cửa phòng đối diện, Trương Nguyên đang ở chung phòng với ba người đối diện trên tàu, hai người kia không quen biết. Khi mở cửa, cả đám đang nằm dài trên giường. Hứa Mạn Mạn ngại ngùng, không dám nhìn lâu.
Lưu Hoa hỏi Trương Nguyên, và khi ra ngoài thì cả Chiêm Thiên Tề, Lý Hiểu, Nhạc Phong cũng theo ra.
“Ở trong phòng nằm cũng buồn, ra ngoài thư giãn một chút.” Nhạc Phong, chàng trai cao to đen sạm, nhe hàm răng trắng, cười rất hiền.
“Mọi người có cần mua gì không? Tôi vừa hỏi cô lễ tân, từ đây đến hợp tác xã chỉ khoảng 1 km, nhà ăn quốc doanh cũng ở gần đó.”
Trước khi ra ngoài, Lưu Hoa đã trò chuyện với cô lễ tân ở nhà khách. Hứa Mạn Mạn tài trợ ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, nhờ đó mà dễ dàng nhận được sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô ấy. Thực ra Hứa Mạn Mạn cũng có thể mở bản đồ mà biết, nhưng không thể giải thích tại sao lần đầu đến Bắc Thị lại biết nhiều thế, nên cô để cho chuyên gia xã giao Lưu Hoa đi hỏi.
“Vậy chúng ta đi xem thử, đi dạo xong thì ghé nhà ăn quốc doanh ăn chút gì đó.”
Các chàng trai đều không có ý kiến, cả nhóm liền đi thẳng tới hợp tác xã.
Sau hơn mười phút đi bộ, họ đã đến nơi. Hôm nay không phải cuối tuần, nên người không nhiều.
“Đinh! Phát hiện địa điểm điểm danh, bạn có muốn điểm danh không?”
“Điểm danh!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Mạn Mạn được thấy hợp tác xã như trong những truyện về thời đại trước. Không hổ danh là hợp tác xã của thành phố, tòa nhà cao ba tầng.
Bên trong bố trí giống như những tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng quê nhà ở kiếp trước, nhưng diện tích lớn hơn nhiều. Bên trong cũng rất rộng rãi, hàng hóa được chia thành từng khu vực dựa trên loại sản phẩm. Mỗi khu vực đều có một quầy kính phía trước, đằng sau là kệ gỗ xếp đầy hàng hóa.
Tầng một chủ yếu bán đồ dùng hàng ngày và thực phẩm phụ, tầng hai là khu bán đồ cao cấp và vải vóc, còn tầng ba bán đồ điện tử và xe đạp.
Hửm? Những món hàng lớn lại để trên tầng? Vận chuyển có mệt không đây?
Hứa Mạn Mạn có nhiều mong đợi về hợp tác xã, nên trong lúc mọi người đang dạo quanh, cô mở ba lô hệ thống xem thử và đúng như mong đợi, thu hoạch rất phong phú: một đống phiếu, một bi đông quân dụng, hai phích nước, một cái nồi sắt lớn, một con dao bếp và cả bộ đồ “ba vòng một tiếng” nổi tiếng.
Tất cả đều là những thứ thiết thực, cộng thêm gói quà thanh niên trí thức từ lần điểm danh trên tàu, cảm giác như đã đủ đầy mọi thứ. Chỉ là phải tìm cơ hội mang chúng ra ngoài dùng mà không làm ai nghi ngờ, đợi đến khi ổn định rồi tính tiếp.
Sau khi dạo một vòng hợp tác xã, tại quầy thực phẩm phụ, Hứa Mạn Mạn mua vài cân xúc xích đỏ và một ít bánh ngọt, chưa ăn bao giờ, hiếm khi đến đây nên cô mua về để thử. Tổng cộng hết 8 đồng và 4 tờ phiếu thực phẩm phụ.
Những người khác cũng mua vài món đồ dùng sinh hoạt, Chiêm Thiên Tề thì giống Hứa Mạn Mạn, cũng mua đồ ăn.
Sau khi mua sắm xong, theo chỉ dẫn của cô lễ tân, họ đi về phía trái hợp tác xã 100 mét thì tới nhà ăn quốc doanh. Đúng vào giờ ăn, đã có rất nhiều người xếp hàng. Cả nhóm nhanh chóng chạy tới xếp vào cuối hàng.
Trên tàu chỉ ăn lót dạ vài món khô, hôm nay ai cũng đói cả ngày, giờ ngửi thấy mùi thơm bốc ra từ bên trong, ai cũng cảm thấy như có thể ăn cả một con bò.
Cuối cùng cũng đến lượt mình, Hứa Mạn Mạn không chờ được nữa và gọi món đã tính từ trước.
“Thịt kho tàu, thịt hầm dưa chua với miến, tám cái bánh bao.”
Hứa Mạn Mạn đã nghiên cứu thực đơn khi xếp hàng, chuẩn bị sẵn sàng phiếu và tiền. Tổng cộng hết một đồng bốn hào và một cân phiếu lương thực. Gọi món xong, cô đưa ngay cho nhân viên bán hàng. Có lẽ nghĩ là đồ ăn cho nhiều người, nên người nhân viên không nói gì, chỉ kiểm tra tiền và phiếu, sau đó viết hóa đơn và bảo cô đến quầy lấy đồ.
Lấy xong đồ, đúng lúc có một bàn trống, Hứa Mạn Mạn nhanh mắt chạy đến chiếm chỗ. Lưu Hoa và Trương Nguyên cũng theo sau.
Nhà ăn náo nhiệt như một cái chợ, mọi người không có tâm trạng nói chuyện, chỉ lo sắp xếp đồ ăn cho ngay ngắn rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến như thể đã đói cả ngày.
“Chúng ta đi dạo đi, hiếm khi đến Bắc Thị, không biết lần sau là khi nào nữa. Lát nữa rủ cả Trương Nguyên đi cùng.”
“Được.”
Sau khi kì cọ từ đầu đến chân và thay một bộ quần áo sạch sẽ, Hứa Mạn Mạn cảm thấy như được hồi sinh. Cô dùng xà phòng giặt sạch quần áo bẩn, xả nước và phơi ở sân sau của nhà khách. Trời đang nóng, chắc qua đêm là khô thôi.
Cô quay lại phòng hỏi ba cô gái còn lại có muốn đi cùng không, nhưng tất cả đều từ chối khéo. Dù gì cũng không quen thân, nên Hứa Mạn Mạn cũng không ép.
Lưu Hoa đi gõ cửa phòng đối diện, Trương Nguyên đang ở chung phòng với ba người đối diện trên tàu, hai người kia không quen biết. Khi mở cửa, cả đám đang nằm dài trên giường. Hứa Mạn Mạn ngại ngùng, không dám nhìn lâu.
Lưu Hoa hỏi Trương Nguyên, và khi ra ngoài thì cả Chiêm Thiên Tề, Lý Hiểu, Nhạc Phong cũng theo ra.
“Ở trong phòng nằm cũng buồn, ra ngoài thư giãn một chút.” Nhạc Phong, chàng trai cao to đen sạm, nhe hàm răng trắng, cười rất hiền.
“Mọi người có cần mua gì không? Tôi vừa hỏi cô lễ tân, từ đây đến hợp tác xã chỉ khoảng 1 km, nhà ăn quốc doanh cũng ở gần đó.”
Trước khi ra ngoài, Lưu Hoa đã trò chuyện với cô lễ tân ở nhà khách. Hứa Mạn Mạn tài trợ ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, nhờ đó mà dễ dàng nhận được sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô ấy. Thực ra Hứa Mạn Mạn cũng có thể mở bản đồ mà biết, nhưng không thể giải thích tại sao lần đầu đến Bắc Thị lại biết nhiều thế, nên cô để cho chuyên gia xã giao Lưu Hoa đi hỏi.
“Vậy chúng ta đi xem thử, đi dạo xong thì ghé nhà ăn quốc doanh ăn chút gì đó.”
Các chàng trai đều không có ý kiến, cả nhóm liền đi thẳng tới hợp tác xã.
Sau hơn mười phút đi bộ, họ đã đến nơi. Hôm nay không phải cuối tuần, nên người không nhiều.
“Đinh! Phát hiện địa điểm điểm danh, bạn có muốn điểm danh không?”
“Điểm danh!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Mạn Mạn được thấy hợp tác xã như trong những truyện về thời đại trước. Không hổ danh là hợp tác xã của thành phố, tòa nhà cao ba tầng.
Bên trong bố trí giống như những tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng quê nhà ở kiếp trước, nhưng diện tích lớn hơn nhiều. Bên trong cũng rất rộng rãi, hàng hóa được chia thành từng khu vực dựa trên loại sản phẩm. Mỗi khu vực đều có một quầy kính phía trước, đằng sau là kệ gỗ xếp đầy hàng hóa.
Tầng một chủ yếu bán đồ dùng hàng ngày và thực phẩm phụ, tầng hai là khu bán đồ cao cấp và vải vóc, còn tầng ba bán đồ điện tử và xe đạp.
Hửm? Những món hàng lớn lại để trên tầng? Vận chuyển có mệt không đây?
Hứa Mạn Mạn có nhiều mong đợi về hợp tác xã, nên trong lúc mọi người đang dạo quanh, cô mở ba lô hệ thống xem thử và đúng như mong đợi, thu hoạch rất phong phú: một đống phiếu, một bi đông quân dụng, hai phích nước, một cái nồi sắt lớn, một con dao bếp và cả bộ đồ “ba vòng một tiếng” nổi tiếng.
Tất cả đều là những thứ thiết thực, cộng thêm gói quà thanh niên trí thức từ lần điểm danh trên tàu, cảm giác như đã đủ đầy mọi thứ. Chỉ là phải tìm cơ hội mang chúng ra ngoài dùng mà không làm ai nghi ngờ, đợi đến khi ổn định rồi tính tiếp.
Sau khi dạo một vòng hợp tác xã, tại quầy thực phẩm phụ, Hứa Mạn Mạn mua vài cân xúc xích đỏ và một ít bánh ngọt, chưa ăn bao giờ, hiếm khi đến đây nên cô mua về để thử. Tổng cộng hết 8 đồng và 4 tờ phiếu thực phẩm phụ.
Những người khác cũng mua vài món đồ dùng sinh hoạt, Chiêm Thiên Tề thì giống Hứa Mạn Mạn, cũng mua đồ ăn.
Sau khi mua sắm xong, theo chỉ dẫn của cô lễ tân, họ đi về phía trái hợp tác xã 100 mét thì tới nhà ăn quốc doanh. Đúng vào giờ ăn, đã có rất nhiều người xếp hàng. Cả nhóm nhanh chóng chạy tới xếp vào cuối hàng.
Trên tàu chỉ ăn lót dạ vài món khô, hôm nay ai cũng đói cả ngày, giờ ngửi thấy mùi thơm bốc ra từ bên trong, ai cũng cảm thấy như có thể ăn cả một con bò.
Cuối cùng cũng đến lượt mình, Hứa Mạn Mạn không chờ được nữa và gọi món đã tính từ trước.
“Thịt kho tàu, thịt hầm dưa chua với miến, tám cái bánh bao.”
Hứa Mạn Mạn đã nghiên cứu thực đơn khi xếp hàng, chuẩn bị sẵn sàng phiếu và tiền. Tổng cộng hết một đồng bốn hào và một cân phiếu lương thực. Gọi món xong, cô đưa ngay cho nhân viên bán hàng. Có lẽ nghĩ là đồ ăn cho nhiều người, nên người nhân viên không nói gì, chỉ kiểm tra tiền và phiếu, sau đó viết hóa đơn và bảo cô đến quầy lấy đồ.
Lấy xong đồ, đúng lúc có một bàn trống, Hứa Mạn Mạn nhanh mắt chạy đến chiếm chỗ. Lưu Hoa và Trương Nguyên cũng theo sau.
Nhà ăn náo nhiệt như một cái chợ, mọi người không có tâm trạng nói chuyện, chỉ lo sắp xếp đồ ăn cho ngay ngắn rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến như thể đã đói cả ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.